Chương 5 - Chuyện của hai đứa trẻ thất lạc
Kế hoạch nghiên cứu hệ thống nhận diện khuôn mặt “Người Tìm Mộng” mà tôi ấp ủ bấy lâu, cũng buộc phải gác lại.
Tôi từng chứng kiến cảnh những đứa trẻ bị bắt cóc được đoàn tụ với cha mẹ ruột, cảnh tượng đó đau đớn đến xé lòng.
Và tôi cũng từng tự hỏi, liệu cha mẹ ruột của tôi, có khi nào cũng từng tuyệt vọng và khổ sở đi tìm tôi như thế không…
7
Rời khỏi nhà họ Cố, tôi một mình đi dọc con phố dài.
Trời đã tối, ánh đèn đường kéo dài bóng tôi trên mặt đất, trông thật cô độc.
Tôi đã biết họ là cha mẹ ruột của mình từ khi nào nhỉ?
Sau này, Cố Trân Trân giành được giải Nhì cấp tỉnh trong kỳ thi học sinh giỏi, trở thành quán quân mùa ba chương trình “Siêu học bá”, rồi còn đóng phim 《Nghịch tập nhân sinh》.
Còn tôi, trong lớp chuyên Olympic, phải chịu đủ lời mỉa mai và chế giễu. Cuối cùng, tôi quyết định chuyển sang lớp luyện thi đại học.
Chính trong năm đầu ở lớp đó, tôi đã phát triển phiên bản đầu tiên của hệ thống “Người Tìm Mộng”.
Mọi người đều nghĩ tôi học Toán giỏi, nhưng thật ra không ai biết, thế mạnh thật sự của tôi là công nghệ máy tính.
Toán giỏi chẳng qua chỉ vì hệ thống “Người Tìm Mộng” cần khối lượng tính toán phức tạp để vận hành mà thôi.
“Người Tìm Mộng, phiên bản 1.0”, là một chương trình AI có thể dự đoán lại diện mạo thời thơ ấu của một người qua hình ảnh hiện tại đồng thời phân tích đặc trưng khuôn mặt để suy đoán vùng sinh sống gốc, kết hợp cơ sở dữ liệu toàn mạng để tìm những khuôn mặt có độ tương đồng trên 30%, cung cấp manh mối ban đầu giúp trẻ em bị bắt cóc hoặc thất lạc tìm lại cha mẹ.
Người đầu tiên mà “Người Tìm Mộng” giúp đỡ, chính là tôi.
Chỉ trong thời gian ngắn, hệ thống đã khóa được ảnh của Cố Chiếu Đình, một doanh nhân nổi tiếng trong thành phố.
Tôi lần theo dấu vết, tra được rất nhiều thông tin bị che giấu, trong đó có cả chuyện ông từng có một cô con gái bị thất lạc từ nhỏ.
Thật trớ trêu.
Người đàn ông có khả năng là cha ruột tôi, lại là người đã giúp đứa con gái được ông nuôi cướp đi tương lai vốn thuộc về tôi.
Về đến nhà, mẹ nuôi đã chuẩn bị xong bát mì nóng.
Thấy tôi tâm trạng kém, bà không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng đẩy bát mì tới trước mặt:
“Mai là sinh nhật con, hôm nay phải ăn mì đấy.”
Nghe bà nói, tôi mới sực nhớ, mai là sinh nhật tôi.
Thời gian trôi thật nhanh.
Ngày xưa, khi cha Kỳ đón tôi về, ông đã chọn chính ngày đó làm sinh nhật tôi.
Mỗi năm đến ngày này, cha mẹ nuôi đều chúc:
“Hy vọng Dương Dương sớm tìm được cha mẹ ruột.”
Giờ thì tôi đã tìm thấy rồi…
Nhưng lại chẳng có chút vui nào cả.
Cố Trân Trân không hề đưa ra bất kỳ lời xin lỗi nào.
Ngược lại, thầy Hứa vì ảnh hưởng từ vụ việc mà bị đình chỉ điều tra.
Hôm ấy, Cố Trân Trân không đến trường, mà tham gia buổi livestream quảng bá bộ phim mới.
Trên màn hình, cô ta mỉm cười, khéo léo lựa chọn câu trả lời:
【Cậu với “hồ ly học thuật” kia là bạn cùng lớp à, Trân Trân?】
【Nghe nói trường cậu vì bao che cô ta nên sa thải giáo viên, thật không vậy?】
【Đây là livestream quảng bá phim 《Vấn Kiếm》 nha, đừng hỏi mấy chuyện không liên quan~】
Cố Trân Trân vẫn giữ giọng nhẹ nhàng, ngọt ngào:
“Không được nói bạn học tôi như thế đâu, các bé à. Mọi chuyện còn đang điều tra, chúng ta cứ đợi kết quả chính thức nhé.”
“Thầy chưa bị sa thải đâu, đừng bịa chuyện, đừng truyền tin sai.”
【Aaa, cô ấy gọi tôi là “bé cưng” kìa!】
【Còn bạn học đó học giỏi không vậy?】
Cô ta cười dịu dàng, ánh mắt như chẳng dính dáng gì đến tôi:
“Cũng tạm thôi, tôi không quen cô ấy lắm.
Nghe nói hồi đó cô ấy chuyển từ lớp Olympic sang lớp luyện thi vì thành tích không nổi bật.
Nhưng đã hai năm rồi, thầy Hứa là người rất giỏi, lớp của cô ấy học tốt lắm, chắc cô ấy tìm được phương pháp học phù hợp, nên điểm cao hơn cũng là chuyện bình thường thôi.”
Nói xong, Cố Trân Trân còn nháy mắt một cái, dịu dàng nói tiếp:
“Chúng ta nói chuyện về phim đi nhé, đừng lạc đề nữa~”
Tôi tắt buổi livestream, tìm kiếm lại các từ khóa liên quan.
Có thêm sức ảnh hưởng của Cố Trân Trân, độ thảo luận trên mạng còn sôi nổi hơn trước.
Sáng hôm sinh nhật, khi tỉnh dậy, tôi phát hiện trên đầu giường có một phong thư và một tấm thẻ.
Tôi mở thư ra, là nét chữ của mẹ:
“Dương Dương, sinh nhật vui vẻ. Dù có chuyện gì xảy ra, con mãi là con của chúng ta. Chúng ta sẽ luôn yêu con.”
Tôi bước ra khỏi phòng, thấy mẹ đang bận rộn trong bếp.
Tôi đi đến, ôm bà từ phía sau:
“Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Mẹ quay lại, mỉm cười xoa đầu tôi:
“Đứa ngốc này, cảm ơn gì chứ. Mau đi rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng nào.”
Tôi gật đầu, xoay người bước vào phòng tắm.
Trong gương, ánh mắt tôi phản chiếu sự kiên định và quyết tâm.
Hôm đó tôi không đến trường.