Chương 1 - Chuyện Chưa Kể Về Đứa Trẻ Chưa Được Sinh Ra
Một lần say rượu, tôi lỡ dính bầu.
Không có tiền phá thai, mà sinh con cũng không lo nổi.
Càng ngày bụng càng to, không thể giấu được nữa.
Tôi đành phải đi vay tiền bạn cùng phòng – người có dính dáng tới giới giang hồ.
Anh vừa nghịch con dao trong tay, vừa nhìn tôi với ánh mắt u ám:
“Con hoang thì anh có thể nuôi, nhưng em phải nói cho anh biết, thằng khốn đó là ai.”
Ờm…
Làm sao để nói cho anh biết, cái thằng khốn đó… chính là anh?
1
Khi Kỷ Khuê về đến nhà, người đầy vết thương, tay còn xách theo một con vịt quay.
Anh tiện tay quăng con vịt lên bàn, kéo ghế tôi ra rồi ngồi xuống:
“Giúp anh bôi thuốc trước đã.”
Nhìn bộ dạng này, tám chín phần là lại đi đua xe.
“Tình trạng này nên đi bệnh viện.”
“Không cần.” – Anh dứt khoát cởi áo, không thèm ngại ngùng – “Chỉ là trầy xước ngoài da.”
Tôi thở dài, đặt bộ đồ ngủ và chậu nước xuống, rồi lấy hộp thuốc ra như thường lệ.
Vừa mới lôi được cây tăm bông ra, cổ tay tôi đã bị anh nắm chặt.
“Gì đấy…”
Anh nhếch môi cười, nhẹ nhàng kéo một cái.
Tôi ngồi phịch xuống đùi anh.
“Đứng mãi không mỏi à?”
Ánh mắt anh sáng rực, đầy kiêu ngạo.
Dù chân anh cũng đang bị trầy xước, nhưng tôi ngồi lên mà mặt anh chẳng đổi sắc.
“Tuỳ em, đau thì cũng đâu phải anh.”
Bôi thuốc xong, tôi cố vùng dậy thu dọn đồ đạc.
Anh không ép nữa, đứng dậy theo rồi lục lọi bát đũa trên bàn.
Kỷ Khuê có một thói quen: chỉ ăn những gì đã được bày ra đĩa bát.
Dù hộp đựng có đắt tiền, sang chảnh đến mấy, với anh cũng chỉ là đồ mang đi.
“Ăn trực tiếp trong hộp là sinh tồn, không phải sống.”
— Một câu nói rất hợp với thân phận đại thiếu gia nhà họ Kỷ.
Nhưng điều đó không ngăn cản được việc lần nào anh cũng đặt mua loại hộp đắt nhất.
Tôi không biết đã bao lần gào thét trong lòng: thà đưa tiền đó cho tôi, tôi sẵn sàng bưng cả đĩa về cho anh ăn.
Tôi sắp không sống nổi nữa rồi đây.
“Cái này là gì?”
Tôi quay đầu theo phản xạ và thấy anh đang cầm que thử thai.
Hai vạch đỏ chót.
Mí mắt tôi giật liên hồi.
Chết tiệt, quên không vứt đi rồi.
Trước khi đầu kịp xử lý, tay tôi đã hành động theo bản năng.
Tôi nhào tới, giật lấy que thử rồi ném ngay vào thùng rác.
“…Que thử cúm.”
“Ồ?” Anh nhướng mày.
“Sao lại trông không giống vậy?”
“Bây giờ que thử nào cũng kiểu này cả… nên anh đừng lại gần em quá, dễ lây đấy.”
Kỷ Khuê bật cười khẽ, rồi bất ngờ đưa tay giữ lấy sau gáy tôi, kéo sát lại.
Mũi kề mũi, hơi thở quấn lấy nhau.
“Anh sợ mấy thứ đó à?”
Vừa nói, anh vừa nghiêng đầu, chậm rãi cúi xuống.
Tôi vội né đi, môi lướt qua tai anh một cách đầy ngượng ngập.
Động tác của anh khựng lại.
“Không muốn à?”
“Ừm.”
“Cũng đâu phải chưa từng hôn.”
2
“Lần đó là hiểu lầm.”
Ba tháng trước, ngay đêm đầu tiên Kỷ Khuê dọn đến, nửa đêm anh tỉnh dậy mơ màng rồi chui nhầm vào giường tôi.
Tôi giật mình tính nhắc anh, ai ngờ lại bị anh đè ra hôn suốt nửa tiếng.
Sau đó anh giải thích là không quen chỗ mới, tưởng mình vẫn ở nhà cũ, người nằm cạnh là người yêu cũ.
Tôi chấp nhận lời giải thích đó.
“Vậy còn lần trong nhà tắm, em cũng đâu từ chối.”
Lần đó là lỗi của tôi.
Gội đầu bị dầu gội chảy vào mắt cay quá không mở ra được, tôi loạng choạng quay người tìm khăn, chẳng may nhào thẳng vào anh.
“Vô tình hôn nhau, rồi… tiện thể tiếp tục thôi.”
Kỷ Khuê chẳng buồn tranh luận với tôi.
Anh bóp cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
“Được, vậy thì lại vô tình một lần nữa.”
Nhưng lần này chẳng “vô tình” chút nào.
Tôi bất giác buồn nôn.
Kỷ Khuê sững người, không thể tin nổi.
“Em thấy anh ghê tởm à?”
Dĩ nhiên là không.
Tôi định phủ nhận, nhưng cơn buồn nôn lại ập đến lần nữa.
Không khí trong phòng trở nên lặng ngắt kỳ lạ.
Đó đơn thuần là phản ứng sinh lý, tôi không thể kiểm soát, cũng chẳng có ý gì khác.
Nhưng Kỷ Khuê rõ ràng không nghĩ như vậy.
Anh buông tôi ra, lùi lại hai bước.
Tôi cố gắng vớt vát:
“Xin lỗi nhé, hay anh đi tìm người khác đi.”
Không biết sao câu này lại như chọc giận anh.
Ánh mắt anh tối sầm, nghiến răng cười lạnh, túm lấy áo rồi quay người bỏ đi.
Tôi lo anh lại ra ngoài đua mấy trò “xe chạy trước, hồn đuổi sau” liều mạng nên vội gọi với theo:
“Người anh còn đang bị thương mà…”
Thứ tôi nhận được chỉ là tiếng cửa bị đóng sầm.
Tôi đứng ngẩn ra một lúc, rồi lặng lẽ ngồi xuống, cột chặt túi rác có que thử thai bên trong.
Kỷ Khuê không biết, ngoài mấy lần “hiểu lầm” hay “vô tình” đó, còn có một lần ngoài ý muốn.
Lần ngoài ý muốn ấy, để lại trong cơ thể tôi một sinh mạng không nên tồn tại.
Ờ thì… chưa thành hình người, vậy cứ tạm gọi là “một thứ gì đó” đi.
3
“Đàn ông sao có thể mang thai được chứ?”
Đó là câu tôi hỏi bác sĩ.
Bác sĩ bảo cơ thể tôi có chút đặc biệt, để tôi dễ hiểu còn mở cả hồ sơ, vẽ sơ đồ giải thích.
Nhưng tôi chẳng nghe nổi chữ nào.
Bầu trời của tôi như sụp xuống.