Chương 7 - Chuyện Bao Dưỡng Đầy Bất Ngờ

14

Lần này, cha nuôi và mẹ nuôi cùng đến.

Mẹ nuôi hùng hổ chỉ tay vào tôi, nước bọt bay tứ phía.

“Thư Nhã, hôm nay tao cho mày hai con đường.”

“Một là ngoan ngoãn theo tao về nhà lấy chồng. Thằng què đó tuy không ra gì, nhưng nhà nó có tiền. Đổi lấy tiền sính lễ xong, coi như đã trả hết công ơn nuôi dưỡng.”

“Hai là tự bỏ tiền ra trả hết chi phí ăn mặc nuôi nấng mày từ lúc đón mày từ viện mồ côi về cho tới khi cho mày học đại học. Khi đó ân đoạn nghĩa tuyệt, ai nấy tự sống.”

Tôi lạnh nhạt hỏi:

“Tôi chọn cách thứ hai. Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Mẹ nuôi liếc tôi từ đầu tới chân, ánh mắt tính toán tỉ mỉ.

“Năm mươi vạn.”

Tôi thản nhiên đáp:

“Tôi mới tốt nghiệp chưa lâu, không có nhiều tiền như vậy.”

Mẹ nuôi hừ lạnh:

“Tao biết mày không có. Nhưng tao cũng đã điều tra kỹ rồi.”

“Cái quán cà phê này của mày là nhặt được giá rẻ, sau này đối diện còn có khu trung tâm thương mại lớn sắp xây dựng.”

“Đến lúc đó, giá trị miếng đất này sẽ đội lên. Năm mươi vạn chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

“Nói thật, cái đồ lập dị như mày, đầu óc làm ăn cũng ra phết đấy.”

Mẹ nuôi liếc mắt, đảo tròng trắng, tiếp tục mở miệng như thể đang ban ơn:

“Vậy nên, mày chuyển nhượng quán cà phê này cho tao, coi như chúng ta thanh toán sạch sẽ.”

Tôi im lặng rất lâu, sau đó khẽ gật đầu.

“Được thôi. Nhưng chúng ta phải ký một bản thỏa thuận, giấy trắng mực đen ghi rõ mọi chuyện, rồi ra văn phòng công chứng làm chứng thực.”

Mẹ nuôi mừng rỡ ra mặt:

“Không thành vấn đề!”

Bà ta vui vẻ muốn vỗ vỗ vai tôi một cái, làm bộ thân thiết.

Nhưng tôi né tránh.

Tôi là một đứa trẻ mồ côi.

Ngày được cặp vợ chồng này đón ra khỏi viện phúc lợi, tôi từng ngây thơ nghĩ mình là đứa trẻ may mắn nhất thế gian.

Không ngờ…

Cả gia đình bọn họ đều thối nát từ trong ra ngoài.

Người đàn ông thì đạo đức giả, người đàn bà thì thô lỗ hống hách, còn đứa con trai ruột thì chẳng học hành nên người.

Bọn họ nhận nuôi tôi, ngay từ đầu, chỉ để cha nuôi có thêm hình ảnh “người tốt” trong mắt cơ quan, dễ bề thăng chức.

Hồi đó, đối xử với tôi còn tạm được.

Nhưng sau này cha nuôi dính vào cờ bạc, phạm quy bị đuổi khỏi cơ quan, tôi lập tức trở thành món đồ dư thừa trong nhà.

Chỉ cần tôi làm điều gì đó không vừa lòng họ, hoặc bất cứ chuyện gì khiến họ không hài lòng, thì thứ chờ đợi tôi sẽ là chửi bới, đánh đập, hoặc bị nhốt trong căn phòng tối tăm như ngục giam.

Chính những năm tháng đó đã khiến tôi không giỏi giao tiếp, càng ngày càng trầm lặng, mắc chứng sợ xã hội nặng nề.

Ngay từ lúc cảm nhận được ánh mắt khác thường của cha nuôi khi nhìn tôi, tôi đã hiểu — phải lập tức bỏ chạy.

Triều Mục đối với tôi…

Là một cách để tự cứu lấy chính mình.

Rất hữu dụng.

Vô cùng hữu dụng.

Anh khiến tôi cảm thấy mình vẫn còn là một con người có máu có thịt, có giá trị tồn tại.

Nhưng tôi cũng thật chẳng ra gì.

Bởi vì tôi sắp phá sản rồi.

Không còn tiền để bao dưỡng anh nữa.

Sau khi mẹ nuôi và cha nuôi rời đi, tôi ngơ ngẩn đứng đó, nhìn Triều Mục đang từ phía công trường chậm rãi đi về phía tôi.

Sớm biết vậy…

Tôi đã không bao dưỡng anh.

Nếu không, có lẽ sẽ không thích anh đến mức này.

15

Tối hôm đó, tôi và Triều Mục cùng nhau ăn tối.

Tôi cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, mỉm cười nhẹ nhàng nói:

“Triều Mục, mấy ngày tới anh không cần tới tìm tôi đâu.”

Người đàn ông đang rót nước cho tôi khẽ ngẩng mắt, lạnh lùng liếc tôi một cái.

“Thư Nhã, nếu em dám bao dưỡng thằng đàn ông khác, tôi đảm bảo khiến nó bước vào nhà em bằng chân, nhưng ra khỏi đó phải bằng cáng.”

“…?”

Lại là cái cảm giác áp lực đè nặng không biết từ đâu tràn tới.

Tôi gãi gãi đầu, vội vàng giải thích:

“Không phải đâu. Là do nhà tôi dạo này có chút chuyện. Nếu bận quá, tôi cũng không có thời gian ở quán, càng không tiện gặp anh.”

Triều Mục khẽ gật đầu, thuận miệng hỏi:

“Chuyện gì vậy? Không phải lại là đám người nhà nuôi kia gây phiền phức cho em chứ?”

Tôi chột dạ, cúi đầu né tránh ánh mắt anh:

“Không, không có… chỉ là chuyện nhà bình thường, cần giải quyết một chút thôi.”

Không khí bỗng chốc yên tĩnh.

Bỗng nhiên, Triều Mục thấp giọng gọi tôi:

“Thư Nhã.”

Giọng anh lạnh và trầm, mang theo vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên.

Triều Mục đang chăm chú nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm:

“Nếu có chuyện gì, em có thể nói với tôi.”

“Tôi có thể giúp em.”

Tôi cười gượng, gãi gãi đầu.

Anh chỉ là một anh công nhân bình thường kiêm chim hoàng yến của tôi, có thể giúp gì chứ? Giúp tôi đi đánh người à?

Tôi không để tâm chuyện đó.

Những ngày sau đó, tôi lấy lý do bận rộn, khéo léo bảo Triều Mục không cần đến tìm tôi nữa.

Dưới ánh mắt vênh váo của cha mẹ nuôi, tôi tiến hành thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu quán cà phê.

Tất cả máy móc, bàn ghế trong quán cũng bị họ giữ lại.

Ngoài mặt thì nói rằng đó cũng là “tài sản” của họ.

Tôi không cãi.

Chỉ âm thầm tính toán, từng khoản, từng đồng, một ngày nào đó sẽ bắt họ trả lại không thiếu một xu.

Tôi là người mắc chứng sợ giao tiếp.

Nhưng tôi không phải kẻ dễ bị bắt nạt.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, tôi gọi Triều Mục tới nhà.

Ý định của tôi rất đơn giản: để anh ấy phục vụ tôi lần cuối, rồi trả tự do cho anh.