Chương 6 - Chương Trình Xóa Bỏ Và Hệ Thống Ngoài Hành Tinh
Mặt Lâm Uyển Uyển không còn chút máu.
Hệ thống trong đầu cô ta phát ra cảnh báo cuối cùng: 【Bị lộ! Rút lui! Rút lui ngay lập tức!】
Cô ta quay người định chạy, nhưng đã bị hai nữ cảnh viên giữ chặt.
Trên người cô ta, tìm được một ống tiêm giả dạng son môi, bên trong là con chip chất lỏng phát sáng u ám.
Người và tang vật đều đã thu giữ.
Phó Tịch đứng ngây ra như tượng, trơ mắt nhìn tất cả, như thể trong khoảnh khắc già đi mười tuổi.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi, đầy hối hận, nghi hoặc, và chút van nài tuyệt vọng.
“Chu Ly… rốt cuộc là chuyện gì vậy? Em…”
Tôi không nhìn anh ta.
Ánh mắt tôi lướt qua anh ta, rơi lên những vị cổ đông cũng đang khiếp sợ phía sau.
“Các vị, khủng hoảng của Tập đoàn Phó thị không phải ngẫu nhiên. Tất cả, bắt nguồn từ một âm mưu xâm nhập kinh tế quy mô lớn nhằm vào đất nước chúng ta. Còn ngài Phó Tịch,” tôi ngừng lại một nhịp, giọng nói không mang theo chút cảm xúc, “rất không may, chính là quân cờ lớn nhất, và cũng là điểm đột phá chủ chốt mà bọn chúng lựa chọn.”
Lời tôi như quả bom nổ tung trong phòng họp.
Phó Tịch lảo đảo lùi lại một bước, phải chống vào bàn mới đứng vững.
Cuối cùng, anh ta cũng hiểu.
Những gì anh ta từng kiêu hãnh, đế chế thương mại anh ta dốc cả đời gây dựng, chân ái “trời ban” anh ta từng tin tưởng, tất cả chỉ là một màn kịch được đạo diễn công phu.
Còn anh ta, chính là kẻ hề đáng thương nhất.
Anh ta thua đến thảm bại.
Sau khi Lâm Uyển Uyển bị bắt, cô ta nhanh chóng khai ra mọi chuyện.
Cô ta và tổ chức đứng sau, cùng kế hoạch mang tên “Prometheus”, hoàn toàn phơi bày dưới ánh sáng.
Nhà nước lập tức triển khai hành động, nhổ tận gốc tất cả các căn cứ và nhân sự ẩn nấp trong nước.
Một cuộc khủng hoảng đủ để lay chuyển nền tảng quốc gia đã được hóa giải trong im lặng.
Còn tôi, với tư cách là người cung cấp thông tin then chốt, nhận được vinh danh cao nhất.
Tên và hồ sơ của tôi được xếp vào loại tuyệt mật, tôi trở thành anh hùng ẩn danh đứng sau hào quang, không ai biết đến.
Tôi thích cảm giác này.
Tập đoàn Phó thị, vì dính líu sâu đến âm mưu xuyên quốc gia này, bị buộc ngừng hoạt động để điều tra và cải tổ, toàn bộ tài sản bị đóng băng.
Đế chế thương mại từng ngạo nghễ một thời, chỉ sau một đêm đã sụp đổ tan tành.
Phó Tịch từ mây xanh rơi thẳng xuống bùn đen.
Anh ta bán sạch những gì còn có thể bán, nhưng vẫn không đủ để trả món tiền phạt và khoản nợ khổng lồ như thiên văn kia.
Anh ta muốn tìm tôi.
Anh ta không biết tôi sống ở đâu, cũng không biết tôi làm việc ở chỗ nào.
Anh ta chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất, mỗi ngày đứng chờ trước cổng Viện Khoa học Quốc gia.
Mùa đông ở Kinh thành rất lạnh, anh ta chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, đứng suốt cả ngày trong gió rét, trông chẳng khác nào một tượng đá vọng thê.
Ban đầu vẫn còn có phóng viên vây quanh anh ta để săn tin.
Về sau, thấy anh ta thật sự quá thảm hại, cũng chẳng còn ai quan tâm nữa.
Thỉnh thoảng, tôi sẽ thấy anh ta qua màn hình giám sát.
Anh ta không còn là Phó Tịch cao cao tại thượng, chỉ là một người đàn ông bình thường, tiều tụy, tàn tạ, mắt đầy tia máu.
Tiến sĩ Lý hỏi tôi: “Muốn ra gặp anh ta không?”
Tôi lắc đầu.
“Không cần nữa.”
Chuyện giữa chúng tôi, đã kết thúc từ lâu rồi.
Từ lúc tôi lao về phía chiếc xe Hồng Kỳ đó, từ lúc tôi quyết định giao nộp hệ thống cho quốc gia, trang có tên “Phó Tịch” trong cuộc đời tôi, đã được lật qua.
Thế giới của tôi, đã rộng lớn hơn rất nhiều.
Tôi dẫn dắt nhóm của mình, dựa vào nguồn dữ liệu gốc tải xuống từ “Người quan sát”, phát triển ra một hệ thống hoàn toàn mới mang tên “Hệ thống phòng thủ an ninh quốc thổ”.
Nó có thể cảnh báo và nhận diện trước các dạng xâm nhập thông tin phi quy ước giống như “Prometheus”, triệt tiêu mối nguy từ trong trứng nước.
Vào ngày công bố kết quả dự án, tôi với vai trò tổng phụ trách, lần đầu tiên chính thức bước lên bục diễn thuyết.
Tôi mặc một bộ vest trắng thanh lịch, tự tin, bình tĩnh.
Bên dưới là các lãnh đạo cấp cao quốc gia, tướng lĩnh quân đội và các chuyên gia hàng đầu ở mọi lĩnh vực.
Ánh mắt tôi lướt qua họ, cuối cùng dừng lại ở người đang ngồi chính giữa hàng ghế đầu tiên, Thủ trưởng Lục, người đang mỉm cười gật đầu với tôi.
Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu bài diễn thuyết.
“Chúng ta đang sống trong một thời đại mà thông tin có thể xuyên thấu mọi ngóc ngách. Chiến trường tương lai của chúng ta, có lẽ sẽ không còn là mảnh đất khói lửa mịt mù, mà là không gian mạng vô hình, thậm chí là lòng người…”
Giọng tôi, qua micro, vang vọng rõ ràng khắp hội trường.
Khoảnh khắc ấy, tôi không còn là ai đó phụ thuộc vào người khác, không còn là công cụ của bất kỳ ai.
Tôi là Chu Ly.
Chỉ là Chu Ly.
【Nút trả phí】
Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, tôi vừa bước xuống bục, liền bị Giáo sư Trần kéo sang một bên.
Vẻ mặt ông vô cùng nghiêm trọng.
“Chu Ly, có chuyện rồi.”
Tim tôi siết lại: “Sao thế?”
“Hệ thống con mà cô tách ra, chúng tôi vẫn gọi nó là ‘Số Một’. Vừa nãy, nó và hệ thống của Lâm Uyển Uyển – ‘Số Hai’ – đồng thời phát sinh phản ứng năng lượng mạnh mẽ.”
Tôi lập tức theo ông vào phòng thí nghiệm cấp cách ly cao nhất.
Sau tấm kính cường lực chống nổ khổng lồ, hai khối cầu ánh sáng vốn yên tĩnh giờ đang điên cuồng chớp sáng, va chạm, như đang giao chiến trong im lặng.
Tín hiệu báo động vang lên khắp nơi từ các thiết bị.
“Sao lại như vậy?” Tôi nhíu mày, “Chẳng phải chúng đã bị phong tỏa hoàn toàn rồi sao?”
“Chúng tôi cũng nghĩ vậy.” Gương mặt Giáo sư Trần vô cùng khó coi, “Nhưng chúng tôi đã đánh giá thấp độ phức tạp của kế hoạch ‘Prometheus’. Có vẻ giữa chúng tồn tại một dạng liên kết tầng sâu mà chúng ta chưa hiểu rõ. Hiện tại chúng giống như đang… tranh đoạt thứ gì đó.”
“Tranh đoạt cái gì?”
Giáo sư Trần chỉ vào một dòng mã trên bộ xử lý trung tâm.
“Quyền kiểm soát cuối cùng. Nói cách khác, là tư cách làm ‘nữ hoàng’ của tổ ong.”
“Tổ ong?”