Chương 9 - CHƯỞNG CHÂU
-------------------
Ngoại truyện của Thẩm Nghiễn Chu
1
Ta có một bí mật, không ai biết, kỳ thực ta là người trọng sinh.
Từ nhỏ ta đã là một hoàng tử không được sủng ái ở nước Khương, người duy nhất đối xử tốt với ta chỉ có ma ma và Hoàng hậu nương nương, tâm nguyện của ta chính là có thể dùng sức mạnh của bản thân để bảo vệ đất nước.
Từ năm mười bốn tuổi, ta đã khoác áo giáp ra trận, chinh chiến tứ phương, trải qua vô số trận chiến, bá tánh dần dần gọi ta là Chiến thần tướng quân, ta cũng nhờ quân công mà được phong làm Thái tử.
Chỉ có ta biết, tất cả những điều này đều là do máu xương của vô số binh lính đổi lấy, bao nhiêu gia đình ly tán, bao nhiêu người dân phải tha phương cầu thực, nếu có thể, ta rất mong thế gian này không còn chiến tranh.
Lịch quốc vẫn luôn dòm ngó nước Khương, vào mùa xuân năm Thiên Khải thứ 24, bọn họ đã đem quân tấn công Khâu Hoài sơn.
Năm đó, hai bên giao tranh ác liệt, vô số người dân rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, ta gặp một cô bé ở ngoài chiến trường.
Nàng co rúm người, trốn trong đống cỏ khô, mặt mũi lấm lem bụi bẩn, nhưng đôi mắt long lanh lại ẩn chứa tâm sự.
Ta đưa tay ra, dẫn cô bé về Đông cung.
Lúc đầu khi gặp ta, cô bé có vẻ sợ hãi, rụt rè không dám nói chuyện, hỏi gì cũng lắc đầu bảo không biết.
Ngô phó tướng nói nhất định có lý, một cô bé yếu đuối như vậy, sao có thể sống sót trong núi thây biển lửa, chắc chắn là gián điệp của Lịch quốc.
Ta không phủ nhận cũng không đồng ý, vẫn đưa nàng về Đông cung, đặt tên cho nàng là Chưởng Châu.
2
Sau đó, trong những ngày tháng chung sống, ta dần dần yêu cô bé này.
Ta muốn cưới nàng làm vợ, muốn cùng nàng sống trọn đời, muốn nàng trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế gian.
Cô bé nghe xong, có chút do dự, nhìn thẳng vào mắt ta, dường như có điều khó nói.
Nàng hỏi ta nếu nàng giấu ta chuyện gì, liệu ta có giận nàng không.
Ta mỉm cười, đưa tay gạt nhẹ sống mũi nàng, sao ta có thể giận nàng chứ, nàng là bảo bối của ta, là cô gái mà ta muốn dùng tính mạng để bảo vệ.
Cô bé cười rạng rỡ, vào mùa thu năm đó, nàng khoác lên mình phượng quan khăn, gả cho ta.
Nàng vẫn giống như trước khi thành thân, vừa tinh nghịch vừa ranh mãnh, nhưng lại thường xuyên ngẩn người nhìn ra cửa sổ khi ta không để ý, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Dần dần ta phát hiện ra, nàng không vui, nàng đang đau khổ, ta nghĩ đủ mọi cách để cho nàng vui, nhưng nụ cười của nàng chưa bao giờ chạm đến đáy mắt.
Sau đó, Từ Chỉ Quân tìm đến ta, nói có chuyện muốn bàn bạc.
Nhưng ta và nàng ta không có gì để nói, cho đến khi nàng ta lấy ra bức tranh Mười hai Thiết Giáp, trong đó có một bức là hình của Chưởng Châu.
Ta nhìn đôi mắt trống rỗng, vô hồn của nàng, tim như thắt lại.
Chưởng Châu của ta, nàng đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.
3
Từ Chỉ Quân lấy chuyện này ra uy hiếp ta, muốn ta cưới nàng ta, nếu không sẽ công bố chuyện này ra ngoài.
Ta không sợ nàng ta, cho dù nàng ta có nói ra, ta tự tin có thể bảo vệ Chưởng Châu, nhưng Từ Chỉ Quân lại hạ thuốc vào rượu hôm đó.
Nàng ta xinh đẹp như yêu nữ bước ra từ địa ngục, đôi mắt tràn đầy vẻ hung ác.
Chưởng Châu biết chuyện, vừa khóc vừa nói ta dơ bẩn, muốn ta thả nàng đi, nhưng sao ta có thể làm vậy, nếu nàng rời đi, ta phải làm sao?
Ta và Từ Chỉ Quân thỏa thuận ba điều, có thể cho nàng ta danh phận, nhưng chỉ dừng lại ở đó.
Từ Chỉ Quân vào Đông cung nhưng cũng chẳng được lợi lộc gì, ngược lại còn bị Chưởng Châu chơi khăm không ít lần.
Ta cứ nghĩ cuộc sống sẽ dần tốt đẹp hơn, nhưng cho đến một ngày, Chưởng Châu nhốt mình trong phòng, không gặp ai.
Bảy ngày sau, Chưởng Châu đột nhiên biến mất, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Ta lật tung cả kinh thành, nhưng vẫn không tìm thấy chút manh mối nào.
Cho đến khi ma ma phát hiện ra một bức thư trong phòng Chưởng Châu.
4
Trong thư, Chưởng Châu nói, nàng muốn rời đi, đến một nơi rất xa, bảo ta sống thật tốt, đừng trách nàng.
Tiếp theo là địa chỉ của doanh trại tử sĩ ở Thương Đô và âm mưu của Lệnh Doanh, còn có những bức thư qua lại giữa nàng và Lệnh Doanh.
Ta cầm bức thư, tay run rẩy, trải qua bao nhiêu trận chiến ta chưa từng sợ hãi, chỉ có lúc này, ta mới rơi vào tuyệt vọng.
Ta cho người đào bới khắp kinh thành, cuối cùng cũng tìm thấy Chưởng Châu ở bãi tha ma, thi thể nàng đã cứng đờ, không còn chút hơi thở nào.
Ta đưa nàng về nhà, chôn cất nàng ở Lăng Hải phủ, nơi quanh năm hoa nở rực rỡ.
Chưởng Châu vẫn luôn muốn đến đó, nhưng lại không thể thực hiện được.
Dần dần ta phát hiện, cơ thể mình ngày càng yếu đi, ngay cả thái y cũng không chẩn đoán ra được bệnh tình, một vị hòa thượng vân du tình cờ đi ngang qua đã nói với ta.
Đó là một loại độc dược của Tây Vực, tên là Lạc Hồi.
Không màu không mùi, rất khó phát hiện, triệu chứng giống hệt như bệnh lao, chỉ là khiến cơ thể suy nhược dần dần.
Ta hỏi hòa thượng, có thuốc giải không?
Hòa thượng lắc đầu, chỉ nói trúng độc đã lâu, không còn cách nào cứu chữa, sống được ngày nào hay ngày đó.
5
Trong lòng ta hiểu rõ, người có thể hạ độc này chỉ có một, chính là Hoàng hậu, dù sao chỉ có nhà họ Phó mới có giao dịch với Tây Vực.
Hoàng hậu cũng không hề tức giận, thẳng thắn thừa nhận chuyện này, còn nói kẻ tay nhuốm máu tanh như ta, sao có thể xứng đáng làm vua?
Ta không hận Hoàng hậu, chỉ là cảm thấy thất vọng, nếu Lục đệ muốn làm Thái tử, sao không nói thẳng với ta?
Sau khi từ bỏ ngôi vị Thái tử, ta chuẩn bị đến Lăng Hải phủ tìm Chưởng Châu.
Lăng Hải phủ quả nhiên là nơi quanh năm hoa nở, từ xa đã ngửi thấy mùi hương ngào ngạt, như thể nàng đang vẫy tay chào đón ta vậy.
Trước mộ của Chưởng Châu có một nam tử mặc áo đen, ngày ngày canh giữ ở đó.
Ta đã từng nhìn thấy hắn trong bức tranh Mười hai Thiết Giáp, hình như tên là Minh Sơ.
Hắn là ám vệ bên cạnh Chưởng Châu từ nhỏ, từ miệng hắn, ta đã biết được tất cả mọi chuyện của Chưởng Châu.
Thì ra Chưởng Châu của ta đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Ta biết mình sống không được bao lâu nữa, liền cầu xin Minh Sơ, nếu có thể, hãy chôn ta cùng với Chưởng Châu, sống cùng nàng, chết cũng muốn ở bên cạnh nàng.
6
Mơ mơ màng màng, ta phát hiện ra mình đã trọng sinh, trọng sinh về ngày gặp Chưởng Châu, nàng trốn trong đống cỏ khô, rụt rè theo ta về Đông cung.
Nhưng chẳng bao lâu sau ta đã gặp vị hòa thượng vân du năm xưa, ông ấy liếc mắt một cái đã nhìn ra ta trúng độc Lạc Hồi, nhiều nhất chỉ sống được năm năm.
Ta nhìn Chưởng Châu đang ngủ say, âm thầm đưa ra một quyết định, kiếp này, nhất định phải bảo vệ nàng chu toàn.
Phải dùng tất cả sức lực của mình, để cho Chưởng Châu một tương lai tươi sáng, để nàng được an nhàn vui vẻ.
Ta lớn hơn nàng tám tuổi, nếu không thể làm phu quân bảo vệ nàng cả đời, vậy thì làm huynh trưởng, gả nàng cho người có thể mang đến cho nàng hạnh phúc.
Người yêu nhau không nhất thiết phải ở bên nhau, chỉ cần nàng bình an là đủ rồi.
Minh Sơ, ám vệ năm xưa, là một người rất tốt.
Ta có thể cảm nhận được, tình yêu của hắn dành cho Chưởng Châu không hề thua kém ta.
Để Chưởng Châu ở bên cạnh hắn cũng tốt.
Để Chưởng Châu quên đi những ký ức đau buồn, ta đã cho nàng uống thuốc quên sầu, nhưng trong đó lại pha thêm một chút thuốc gây ảo giác.
May mà không gây ra ảnh hưởng gì lớn, Chưởng Châu trông vui vẻ hơn trước rất nhiều.
Hoàng hậu biết ta đưa Chưởng Châu về, giống như kiếp trước muốn đón nàng về cung nuôi nấng, nhưng kiếp trước ta đã không nghe ra hàm ý trong lời nói của bà ta, để tránh cho Hoàng hậu nghi ngờ, ta chỉ đành buông tay.
Hoàng hậu đặt tên cho nàng là Chưởng Châu, cho nàng mang họ Phó, ghi tên vào gia phả nhà họ Phó, như vậy là đã trói chặt Chưởng Châu với nhà họ Phó.
7
Ba năm sau đó, ta không dám gặp Chưởng Châu, không dám để lộ chút tình cảm nào dành cho nàng, chỉ âm thầm sai người dò la tin tức của nàng.
Nghe người báo tin nói, Thẩm Phù Thần muốn cưới Chưởng Châu, Hoàng hậu không đồng ý, hai người đã cãi nhau một trận lớn.
Sao Thẩm Phù Thần có thể xứng với nàng?
Sau đó đến tiệc trăm hoa, Hoàng hậu mời ta vào cung dự tiệc, không ngờ lại vô tình nhìn thấy nàng, chúng ta bị nhốt trong căn phòng ấm áp, lúc này ta mới nhận ra rượu của mình bị bỏ thuốc.
Ta nhìn gương mặt ửng đỏ và vẻ sợ hãi của Chưởng Châu, liền ngâm mình trong nước lạnh suốt đêm.
Ta không nỡ động vào nàng.
Sau đó để bảo vệ danh tiếng của nàng, ta cưới nàng vào Đông cung, để nàng ở bên cạnh mình, cũng yên tâm hơn là để nàng ở bên cạnh Hoàng hậu.
Mục đích của Hoàng hậu, chẳng qua là muốn cài cắm tai mắt vào Đông cung mà thôi.
Thấy ta không thân thiết với nàng, Hoàng hậu lại giở trò cũ, nhưng lần này là do Chưởng Châu tự mình lấy thuốc, dường như nàng rất ghét ta, có lẽ là vì kiếp trước ta đã không bảo vệ tốt cho nàng.
Hoặc cũng có thể là vì ta cưới Từ Chỉ Quân vào cửa, lại còn lạnh nhạt với nàng.
Mỗi lần nhìn thấy nàng buồn bã, ta chỉ có thể tự nhủ: “Chờ thêm một chút nữa, chờ đến khi mọi chuyện đâu vào đấy rồi sẽ ổn thôi.”
8
Cho đến khi ta nhìn thấy Minh Sơ trong đám thị vệ ở Đông cung, thì ra ba năm trước hắn đã cùng Chưởng Châu đến nước Khương, âm thầm bảo vệ nàng.
Người như vậy, mới xứng đáng với Chưởng Châu.
Ta cho người đưa hắn đến, nói chuyện thẳng thắn với hắn, để hắn đưa Chưởng Châu đi, còn chuyện của Lệnh Doanh, ta sẽ tự mình giải quyết.
Tấm lưới đối phó với Lệnh Doanh đã được giăng sẵn ba năm, từ đầu ta đã phái Ngô phó tướng đến Thương Đô, chờ thời cơ thích hợp sẽ giết hắn.
Lệnh Doanh lại một lần nữa đem quân tấn công Khâu Hoài sơn, Hoàng hậu lệnh cho ta xuất chinh, nhưng chỉ cho ta một vạn binh lính, ta biết bà ta muốn ta chết ở đó.
Nhưng bà ta không biết, lần này ta đã đạt thành thỏa thuận với Lệnh Doanh, ta muốn hắn thả Chưởng Châu và mẫu thân nàng, còn hắn muốn ta phải chết.
Trận chiến này vốn dĩ không thể đánh được.
Hơn nữa khắp Khâu Hoài sơn đều là người của ta, cho dù hai quân giao chiến, ta cũng nắm chắc phần thắng.
Nhưng điều ta không ngờ đến là, Chưởng Châu và Minh Sơ đã đến Khâu Hoài Sơn.
Hoàng hậu phái người truy sát đến tận đây, chín trăm ba mươi hai người đã bỏ mạng trong biển lửa.
Sau khi thu xếp xong mọi chuyện, ta rút quân về triều, đưa Chưởng Châu và Minh Sơ đến ngoại ô kinh thành.
Quân phản loạn bao vây kinh thành, Thẩm Phù Thần và Hoàng hậu giam lỏng phụ hoàng, muốn đoạt ngôi vị hoàng đế.
Ta dẫn quân đánh vào kinh thành, sau khi dẹp yên mọi trở ngại, ta đến gặp phụ hoàng lần cuối, ông ấy liền nhắm mắt xuôi tay.
9
Ta nhìn người cha chưa từng dành cho ta chút tình cảm nào, cố gắng gượng hơi tàn chỉ để gặp ta lần cuối, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Thì ra tình thân ruột thịt, thật sự là một thứ kỳ diệu.
Từ Chỉ Quân trở về từ Từ phủ, lúc này nàng ta đã mang thai con của ta, lao vào lòng ta khóc lóc thảm thiết.
Ta nhìn nàng ta, cảm thấy mình thật sự rất tệ, ta không thể chống đỡ nổi nữa, cảm thấy sinh mệnh đang trôi qua rất nhanh, tự nhủ phải nhanh lên, nhanh hơn nữa, không thể để Chưởng Châu nhìn thấy bộ dạng này của ta.
Ban đầu ta định đợi qua Tết Nguyên đán sẽ tiễn hai người họ rời đi, nhưng lại xảy ra chuyện, lúc gặp lại Chưởng Châu, nàng và Từ Chỉ Quân đang bị trói trên đài cao, Thẩm Phù Thần ép ta lựa chọn một trong hai.
Tuy Minh Sơ nói sẽ bảo vệ Chưởng Châu, nhưng ta vẫn không nỡ.
Một bên là Chưởng Châu, một bên là người con gái đang mang giọt máu của ta.
Ta đã chọn Từ Chỉ Quân.
Cuối cùng, ta và Chưởng Châu đã cách xa nhau mãi mãi.
Là ta tự tay đẩy nàng ra xa.
Không trách được ai cả.
10
Hai tháng sau ta mới nhận được thư của Minh Sơ, hắn và Chưởng Châu đã đến Lịch quốc, được Lệnh Doanh cứu.
Hắn nói Chưởng Châu đã nhớ lại mọi chuyện, còn nói muốn cùng hắn đến Lăng Hải phủ.
Tảng đá trong lòng ta đã được buông xuống, nhưng vẫn cảm thấy khó thở, giống như có thứ gì đó quan trọng bị rút ra khỏi cơ thể, bệnh tình của ta ngày càng trở nặng.
Ta nghĩ, có lẽ ta đau lòng vì chưa kịp đưa của hồi môn cho Chưởng Châu, dù sao nàng cũng rất ham tiền.
Mỗi ngày ta đều mê man, thời gian ngủ còn nhiều hơn thời gian thức.
Ngay khi Minh Sơ và Chưởng Châu rời khỏi Lịch quốc, Ngô phó tướng đã ra tay, tiêu diệt doanh trại tử sĩ ở Thương Đô, còn Lệnh Doanh tuy nhặt được một mạng, nhưng đã trở thành kẻ tàn phế, không thể rời xa thuốc thang.
Như vậy là ta đã rất hài lòng rồi.
Còn Từ Chỉ Quân, ta bảo nàng ta rời đi, sắp xếp cho nàng ta một cuộc sống ổn định, có thể an nhàn sống hết quãng đời còn lại.
Nhưng nàng ta nhất quyết không chịu đi, cứ thế ngày ngày quỳ gối trước Tuyên Chính điện, nhưng ta thật sự không còn sức để quan tâm nữa, mặc kệ nàng ta vậy.
Ta cảm thấy mình sắp chết rồi, đột nhiên nhớ lại từng khoảnh khắc ở bên cạnh Chưởng Châu, chỉ cảm thấy kiếp này đã không còn gì hối tiếc.
Nhưng Chưởng Châu và Minh Sơ lại quay về, ta nhìn nàng rưng rưng nước mắt, cố gắng kìm nén không khóc thành tiếng, trong lòng đau như cắt.
Chỉ có thể lấy từ dưới gối ra tờ hưu thư đã được chuẩn bị từ lâu, đưa cho nàng món quà mà ta đã chuẩn bị.
Ta cố gắng gượng dậy, nắm lấy tay nàng và Minh Sơ, dùng hết sức lực nói: “Hai người phải sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt.”
Ta rất muốn nói với Chưởng Châu, lần đó nàng bị rơi xuống nước, ta không phải cố ý không cứu nàng, chỉ vì trong Đông cung có tai mắt của Hoàng hậu.
Ta không phải nói nàng dơ bẩn, ta đang nói chính bản thân mình, nàng là cô gái tốt nhất trên đời, trong sáng như ánh trăng.
Còn chiếc nút đồng tâm ban đầu được treo trên cây bồ đề, là vì hôm đó gió to, mới bị gió thổi rơi xuống.
Còn trên đài cao hôm đó, ta đã không chọn nàng, có lẽ chính ta cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình, nhưng vẫn hy vọng nàng đừng trách ta.
Nhưng ta dần dần kiệt sức, không thể nói thêm lời nào nữa, bây giờ có nói ra thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Ta muốn mặc bộ y phục mà Chưởng Châu tặng ra đi, kỳ thực ta liếc mắt một cái đã nhận ra nó không phải do nàng làm, nhưng đó là món quà mà Chưởng Châu tặng ta.
Mong rằng sau này, nàng có thể đường hoàng gả cho người mình yêu, đến tất cả những nơi nàng muốn đến.