Chương 12 - Chúng Ta Không Cùng Nhóm Máu

“Thật không?” Tôi bế nó lên. “Cho mẹ xem nào.”

Tiểu Vũ lấy ra một bức tranh, vẽ cả gia đình chúng tôi.

Trong tranh có sáu người: tôi, Giang Thành, Lý Tiểu Tuyết, Trần Mỹ Lệ, Tiểu Bảo và Tiểu Vũ.

Ai cũng cười, tay nắm tay nhau.

“Bức tranh đẹp quá.” Tôi khen. “Mẹ rất thích.”

“Con cũng muốn vẽ!” Tiểu Bảo chạy tới. “Con sẽ vẽ đẹp hơn anh!”

Hai đứa bắt đầu thi vẽ.

Tôi nhìn chúng, lòng đầy mãn nguyện.

Suốt một năm qua gia đình chúng tôi ngày càng hòa thuận.

Giang Thành thay đổi hoàn toàn, không còn làm những chuyện tổn thương người khác.

Lý Tiểu Tuyết đã có bạn trai mới, một người rất hiền lành, cũng rất thương Tiểu Bảo.

Trần Mỹ Lệ bắt đầu lại sự nghiệp, nhưng chưa bao giờ quên Tiểu Vũ.

Bốn người lớn chúng tôi trở thành bạn bè thân thiết, thường đi chơi cùng nhau, cùng chăm sóc lũ trẻ.

Quan trọng nhất là hai đứa trẻ rất hạnh phúc.

Chúng không còn bị ám ảnh bởi thân thế rắc rối, mà tận hưởng tình yêu của rất nhiều người.

“Mẹ Tô ơi, con yêu mẹ.” Tiểu Vũ bất ngờ ôm lấy chân tôi.

“Mẹ cũng yêu con, bảo bối.” Tôi xoa đầu nó.

“Mẹ Vãn Vãn ơi, con cũng yêu mẹ!” Tiểu Bảo cũng nhào tới đòi ôm.

“Mẹ yêu cả hai con.” Tôi ôm chặt hai đứa vào lòng.

Lúc đó, Giang Thành tan làm về.

“Ba về rồi!” Hai đứa cùng hét lên, chạy ra đón.

Giang Thành bế cả hai đứa lên, mặt rạng rỡ hạnh phúc.

“Hôm nay ở trường ngoan không?” Anh hỏi.

“Dạ ngoan! Cô khen tụi con!” Tiểu Bảo tự hào.

“Con được giải nhất vẽ tranh!” Tiểu Vũ cũng khoe.

“Giỏi lắm!” Giang Thành cười. “Tối nay ba sẽ nấu món ngon cho tụi con.”

Lúc đó, Lý Tiểu Tuyết và Trần Mỹ Lệ cũng đến.

Họ hẹn nhau cùng qua thăm bọn trẻ.

“Mẹ Tiểu Tuyết! Mẹ Mỹ Lệ!” Hai đứa lại chạy ùa ra ôm.

“Hôm nay sao rồi?” Lý Tiểu Tuyết hỏi Tiểu Bảo.

“Rất vui ạ! Con kết bạn mới rồi!” Tiểu Bảo cười toe.

“Tiểu Vũ hôm nay vẽ một bức tranh vẽ cả nhà mình đấy.” Tôi nói với Trần Mỹ Lệ.

“Thật hả? Cho mẹ xem nào.” Trần Mỹ Lệ cúi xuống nhìn tranh Tiểu Vũ.

Nhìn cảnh tượng ấm áp ấy, tôi chợt nhớ lại những đau khổ và giằng xé của một năm trước.

Nếu khi đó có ai nói với tôi sẽ có kết thúc như thế này, chắc tôi sẽ không tin.

Nhưng bây giờ, tôi thật lòng nghĩ rằng đây là sắp xếp tốt nhất.

Tình yêu không nên là sự chiếm hữu, nhất là tình yêu dành cho con.

Điều trẻ con cần không phải là một gia đình hoàn hảo, mà là thật nhiều tình yêu.

Gia đình đặc biệt này của chúng tôi, tuy không hoàn hảo, nhưng lại tràn đầy yêu thương.

Bữa tối hôm đó, sáu người chúng tôi cùng ngồi quanh bàn ăn.

Hai đứa trẻ ríu rít kể chuyện ở trường.

Bốn người lớn lắng nghe, thi thoảng hỏi han, cười nói.

Khoảnh khắc bình dị mà ấm áp ấy chính là hạnh phúc mà tôi mong muốn.

“Mẹ ơi, con có một ước mơ.” Tiểu Bảo đột nhiên nói.

“Ước mơ gì thế con?” Tất cả chúng tôi đều tò mò.

“Con muốn chúng ta mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi là một gia đình.”

“Con cũng vậy!” Tiểu Vũ phụ họa.

“Đương nhiên rồi.” Bốn người lớn đồng thanh. “Chúng ta mãi mãi là một gia đình.”

Hai đứa trẻ nở nụ cười mãn nguyện.

Tôi nhìn quanh bàn ăn, nhìn những gương mặt thân thương, trong lòng trào dâng biết ơn.

Biết ơn vì số phận đã cho chúng tôi một cơ hội thứ hai.

Biết ơn vì chúng tôi đủ dũng khí để đối diện sự thật.

Biết ơn vì chúng tôi chọn tha thứ và hiểu nhau, thay vì thù hận và trả đũa.

Quan trọng nhất, biết ơn vì chúng tôi học được cách yêu thương.

Yêu thương không phải là chiếm giữ.

Yêu thương là cho đi.

Không phải sở hữu riêng, mà là cùng chia sẻ.

Tình yêu thật sự là làm cho người mình yêu cảm thấy hạnh phúc.

Và chúng tôi đã làm được điều đó.

Hai đứa trẻ hạnh phúc.

Bốn người lớn cũng thấy đủ đầy.

Đó chính là sức mạnh của tình yêu.

Nó có thể chữa lành vết thương, hóa giải hận thù, tạo ra điều kỳ diệu.

Câu chuyện của chúng tôi có thể không hoàn hảo, nhưng lại tràn ngập hơi ấm của tình yêu.

Vậy là đủ rồi.

Ngoài trời, hoàng hôn buông xuống, ánh sáng cam rực rỡ lan vào phòng.

Gia đình mới của chúng tôi, trong ánh sáng ấm áp ấy, thật đẹp biết bao.

— Hết —

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)