Chương 17 - Chúng Ta Chưa Từng Kết Hôn
Khi cô quay lại, bờ biển đã vây kín người, ai đó hoảng sợ hét lên:
“Có người nhảy xuống biển rồi!”
Cô hận chính mình vì sao khi đó lại gật đầu.
Nếu lúc đó cô không ham ăn kem.
Nếu cô cứ níu chặt lấy mẹ, nói chuyện với mẹ, an ủi mẹ…
Liệu mọi chuyện có khác đi không?
Cô không thể nào tha thứ cho đứa bé mười lăm năm trước của mình.
Cũng giống như bây giờ, cô không thể tha thứ cho Phó Vũ Thanh.
Vài năm trước, khi Phó Vũ Thanh cuối cùng cũng tìm được cách liên lạc với cô, muốn nhận lại cô về làm con, cô đã dứt khoát từ chối.
Nếu không phải vì muốn rời khỏi Lục Trầm Chu, đời này cô sẽ không bao giờ chủ động liên lạc với ông ta, càng không bao giờ gọi một tiếng “ba”, chứ đừng nói tới chuyện đổi lại họ Phó trên giấy tờ tuỳ thân.
Văn Tịnh mở máy tính, kiểm tra email trường đại học gửi đến.
Không biết vô tình bấm chỗ nào, trên màn hình bật lên một trang giới thiệu triển lãm tranh — đúng cái triển lãm mà Phó Vũ Thanh từng nhắc.
Bị phần giới thiệu thu hút, cô quyết định đi xem.
Dù sao cũng coi như ra ngoài thư giãn.
Trong phòng tranh, Văn Tịnh dừng chân thật lâu trước một bức tranh trừu tượng khổ lớn.
Gam màu mãnh liệt, các hình khối méo mó chồng chéo như một bầu trời u ám bị cát bụi vàng ố và sương mù đỏ như máu quấn lấy.
Nó vừa đánh mạnh vào thị giác, vừa mang đến cảm giác đè nén, ngột ngạt.
Cô đứng đó rất lâu, lòng trôi đi thật xa.
Cô nghĩ tới người mẹ đã nhảy xuống biển.
Nghĩ tới bản thân từng quằn quại trong biển lửa.
Và cả đứa bé trong bụng chưa kịp chào đời.
Thứ gì đó nóng rát dâng lên nơi khoé mắt.
Cô không muốn thất thố giữa chốn đông người, bèn giả vờ hờ hững đưa tay lên lau.
Không biết từ khi nào, bên cạnh đã có một người đứng đó, giọng nói khẽ vang lên như lẩm bẩm:
“Bức này nhìn rất… đầy hy vọng.”
Giọng nói quen quen khiến cô bất giác buột miệng hỏi:
“Gì cơ?”
Cô quay đầu lại, thấy đó là Cố Thiên Phàm.
Ánh mắt họ chạm nhau, Văn Tịnh khẽ nuốt xuống nỗi thôi thúc muốn tránh đi, gượng cười giữ phép lịch sự.
“Trùng hợp ghê, cô Phó.”
Hôm trên máy bay, anh đã nghe tiếp viên gọi cô như vậy.
“Phải rồi. Áo khoác của anh chắc đã nhận lại rồi nhỉ?”
Thấy anh gật đầu, cô lại tò mò hỏi về câu bình luận vừa rồi.
Cố Thiên Phàm nghiêng người, đứng cạnh cô cùng nhìn bức tranh.
“Mới nhìn qua thì khối xám và mảng đỏ rối loạn dễ khiến người ta thấy ngột ngạt.”
“Nhưng nếu để ý kỹ, ngay giao điểm của hai đường chia vàng, có một mảng xanh thuần, quanh viền còn có đường viền ánh kim. Giống như bầu trời sắp tạnh mây.”
Mắt Văn Tịnh khẽ sáng lên.
Góc nhìn này… cô chưa từng nghĩ tới.
Anh tiếp tục chỉ dẫn.
“Và còn thú vị hơn, ở góc cạnh tranh có một dải sáng như đang phá vỡ mảng mây dày.”
“Dù nó nằm ở mép, diện tích không lớn, nhưng sắc độ của nửa dưới tranh rõ ràng sáng và nhẹ hơn nửa trên. Tôi thích hiểu nó như một điểm xuất phát và một xu hướng.”
“Cho nên, tôi thấy bức tranh này tràn đầy hy vọng.”
Anh hơi nghiêng đầu, giọng thấp đi, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
“Thật ra, không chỉ tranh. Cuộc sống cũng vậy, đúng không?”
Văn Tịnh còn đang lắng nghe thì bất ngờ bị câu cuối kéo về thực tại hơi ngẩn ra.
“Gì cơ?”
Cố Thiên Phàm quay sang nhìn cô.
“Tôi không biết cô đã trải qua chuyện gì. Nhưng nếu đã bước ra rồi, sao không thử nhìn mọi thứ theo hướng lạc quan hơn?”
Văn Tịnh lặng một giây, rồi mỉm cười, khẽ gật đầu.
“Cảm ơn anh.”
Ở nơi đất khách quê người, đây là lần đầu tiên có một người xa lạ mượn cớ ngắm tranh để giúp cô xoa dịu vết thương trong lòng.
“Không biết tôi có vinh hạnh được thêm bạn với cô không?”
Cố Thiên Phàm vừa nói vừa lấy điện thoại ra.