Chương 12 - Chúng Ta Chưa Từng Kết Hôn
Lục Trầm Chu chết sững tại chỗ.
Anh lao thẳng vào phòng của Văn Tịnh.
Trên bàn trang điểm, mấy món mỹ phẩm dường như đã bớt đi vài thứ.
Ở một góc bàn, là chiếc hộp trang sức quen thuộc.
Anh run rẩy mở ra. Chiếc nhẫn cưới lặng lẽ nằm trong đó, viên kim cương hồng to lớn, dù nhìn từ bất kỳ góc nào cũng sáng lấp lánh chói mắt.
Ngày trước, nếu có ai khen chất lượng và độ tinh xảo của nó, anh chắc chắn sẽ nở nụ cười đầy tự mãn, bình thản đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ mà những người phụ nữ khác dành cho Văn Tịnh.
Nhưng lúc này, thứ ánh sáng ấy lại làm anh thấy đau nhói trong mắt.
Lục Trầm Chu như quả bóng xì hơi, ngã ngồi phịch xuống ghế.
Vừa nãy, anh vẫn còn tự nhủ — chắc cô chỉ vì bị nhốt dưới tầng hầm mà giận dỗi, tạm thời bỏ đi.
Chỉ cần anh giải quyết xong chuyện bên Vũ Cẩn Cẩn, rồi đích thân dỗ dành, với tình cảm bao năm của hai người, mà cô vốn dĩ vẫn luôn miệng cứng nhưng lòng mềm, nhất định sẽ chịu quay về.
Nhưng giờ, đứng trước sự thật sờ sờ, người đàn ông đã lăn lộn trên thương trường bao năm, sóng to gió lớn gì cũng giữ được bình tĩnh, lại tự dưng thấy sợ.
Không hiểu sao, anh có một linh cảm rất xấu.
Lần này… dường như thật sự không giống mấy lần trước nữa.
Anh lập tức ra lệnh cho trợ lý đi điều tra tất cả lộ trình di chuyển của Văn Tịnh ở sân bay và nhà ga.
Đồng thời, tự mình kiểm tra camera giám sát trong biệt thự.
Nhưng tất cả các đoạn ghi hình từ ngay sau lúc anh rời đi đã bị hỏng hoàn toàn.
Có vấn đề.
Anh quay người đi thẳng đến phòng Vũ Cẩn Cẩn, đẩy cửa thật mạnh.
Vũ Cẩn Cẩn đang úp mặt xuống giường khóc, nghe tiếng động thì giật mình quay lại. Vừa thấy Lục Trầm Chu, mắt cô ta sáng lên, còn tưởng anh đã nguôi giận mà quay lại tìm mình, vội lau nước mắt, đứng dậy chạy tới.
“Lục tổng—”
Lục Trầm Chu lạnh lùng ngắt lời.
“Tôi đi rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đừng nói cô không biết vì sao camera đều hỏng.”
Vũ Cẩn Cẩn khựng lại. Hóa ra anh đến tìm không phải vì mình, mà vì cái con đàn bà kia.
Cô ta khổ tâm tính toán bao năm trời, vất vả lắm mới chen chân vào được cái nhà này, còn chưa kịp ngồi vững ghế “bà chủ” thì vì tên Quách kia mà suýt đổ hết công sức.
Còn cô ta thì sao? Không cần làm gì, chỉ biến mất một ngày thôi mà đã đủ khiến anh cuống cuồng như sắp lật tung cả ngôi nhà lên.
Vũ Cẩn Cẩn cúi đầu che giấu ánh nhìn đầy ghen tức, ngẩng lên thì đã đổi thành gương mặt đẫm lệ, đáng thương đến nao lòng.
“Em thật sự không biết.”
“Nếu chị ấy đã quyết tâm đi thì chắc chắn cũng tính trước mọi cách để không ai phát hiện.”
Lục Trầm Chu im lặng.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng lời cô ta nói không phải không có lý.
Ngực anh chợt nặng như đeo đá, nghẹn đến mức khó thở.
Anh lảo đảo bước ra vườn.
Trong đầu bất chợt lóe lên một ý nghĩ — ứng dụng riêng chỉ có hai người họ dùng chung!
Trong đó có chia sẻ định vị thời gian thực, nhất định sẽ tìm ra cô!
Anh lập tức mở app.
Ngay trên cùng, hiện một thông báo lạnh lẽo: Văn Văn đã xóa tài khoản và rời khỏi ứng dụng “Tịnh&Chu”.
Anh chết sững, không tin được, mắt cứ dán chặt vào dòng thông báo, đọc đi đọc lại.
Như thể làm vậy thì có thể kéo cô về gần hơn, cảm nhận hơi thở của cô một lần nữa.
Anh cuộn xuống dưới, nhìn thấy lịch sử tin nhắn cô từng để lại:
“Sắp kỷ niệm 3 năm cưới rồi, không biết nên chuẩn bị quà gì cho anh nhỉ?”
“Công ty của Trầm Chu sắp niêm yết. Thật sự mừng cho anh. Nhớ năm đó, chúng mình bị cả nhà phản đối. Nhưng anh nói với em: ‘Chỉ cần nơi nào có em, nơi đó là nhà, anh sẽ cho em cuộc sống thật tốt.’”
“Thật ra anh không biết, trong lòng em, cho dù anh không thành công như bây giờ, chỉ cần chúng ta bên nhau đã là cuộc sống tốt rồi. Bị cả thế giới ruồng bỏ cũng được, miễn là có nhau.”
“Hôm nay ăn xong bữa thật ngon rồi còn đi xem phim. Rất vui. Ba năm cưới, mỗi sáng thức dậy vẫn còn thấy rung động.”
Những lời lải nhải như thế, cô đã để lại hàng trăm hàng nghìn dòng.
Lục Trầm Chu như kẻ đói khát, lần lượt đọc hết tất cả, từ tin mới nhất ngược dần về quá khứ.
Phần lớn chỉ là những mẩu ghi chép giản dị về cuộc sống thường ngày, đa phần đều tràn đầy niềm vui và sự hài lòng.
Chỉ có hai đoạn đặc biệt:
“Tôi cứ ngỡ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Cho đến hôm nay, tôi thấy một cô gái tiếp rượu ngồi trên đùi anh ấy, đút rượu cho anh uống.”
“Anh giải thích là bị đối thủ hạ thuốc, cô ta chỉ giả vờ thân mật để nhắc nhở. Tôi đau khổ, không biết phải làm gì. Thấy anh đứng ngoài mưa cả đêm, cuối cùng tôi vẫn chọn tin anh.”
“Hôm nay, tận mắt nhìn thấy anh đi dạo tiệm trang sức cùng cô ta, lòng tôi chùng xuống. Anh nói chỉ là trả ơn vì cô ta từng cứu mình, nên mới giả làm ‘chim hoàng yến’ của anh. Đây là lần thứ hai anh giấu tôi.”
“Tôi tự nhủ đừng nghi ngờ, nhưng vẫn rất đau. Tôi lại chọn tin anh, nhưng đây chắc là lần cuối cùng rồi. À, cô ta tên Vũ Cẩn Cẩn.”
Đọc đến đây, tim anh chợt thắt lại.
Trước đây, đây từng là “góc nhỏ bí mật” chỉ riêng hai người.
Bất cứ chuyện lớn nhỏ gì, cả hai cũng thích vào đây viết mấy câu vu vơ, hoặc ngồi trong phòng khách riêng mà thủ thỉ, hoặc cùng nhau viết lời nhắn yêu thương lên tường tỏ tình, thậm chí còn nghịch ngợm viết mấy điều ước nhỏ, nhét vào chai thuỷ tinh như “chai thư trôi dạt”, để người kia một ngày bất ngờ mở ra đọc.
Anh cố nhớ lại — đã từ khi nào, mình thôi không ghé vào nơi này nữa, để nó thành căn phòng trống chỉ còn lại mỗi cô?