Chương 1 - Chúng Ta Chỉ Là Liên Hôn Thương Mại

1.
Buổi họp báo công bố sản phẩm mới của Phó gia sắp kết thúc, khá nhiều người hướng mắt về phía người con trai trên khán đài.

Hai gia đình Phó - Bạch liên hôn nhưng có vẻ như Phó thiếu gia không hài lòng với cuộc hôn nhân này. Nếu không sẽ không có nhiều tin đồn về Phó Dục suốt ngày uống rượu, chơi qua đêm ở bên ngoài đến vậy.

Từ trước đến nay, không ai có thể tìm được bất kì tin tức nào từ Phó Dục. Nhưng hôm nay không biết vì sao, khi đưa mic tới, anh ta lại mở miệng nói:

“Có dịp thì chơi thôi.”

“Vợ tôi không để ý mấy chuyện này.”

Trước máy ảnh, anh ta cười thoải mái.

Khi lời nói vừa dứt, toàn hiện trường đều náo loạn. Lời nói này gần như khẳng định những tin đồn trước đây là sự thật.

Tôi đang uống trà cũng phải giật mình, không thể tin được sao hôm nay Phó Dục lại bất thường như thế.

Giây tiếp theo, màn hình vừa chuyển cảnh, tôi nhìn thấy một gương mặt thuần khiết.

Cô gái ấy an tĩnh ngồi dưới khán đài, tóc dài xõa trên vai, trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhàng, ngẩng đầu lên nhìn Phó Dục.

Có lẽ vì nghe được câu trả lời mà hai mắt cong lên trông càng xinh đẹp.

2.
Chén trà trong tay tôi rung lắc, nước trà tràn cả ra ngoài. Cảm nhận được hơi nóng thấm vào da, tôi dựa vào ghế sofa nhắm mắt lại.

Ba năm.

Đi được ba năm rồi.

Lâm Vũ Hinh lặng lẽ trở lại một lần nữa.

Mặc dù Phó Dục ở ngoài ăn chơi trác táng nhưng những người trong giới đều biết. Nhưng những chuyện này, cuối cùng cũng đều được thảo luận sau bữa tiệc.

Trên thực tế, chúng tôi không có ai vượt qua ranh giới, giống như một quả cầu pha lê được đóng gói lộng lẫy. Dù bên trong mục nát nhưng bên ngoài vẫn rất lộng lẫy và xinh đẹp.

Bây giờ, Phó Dục bước ra, phá bỏ lớp ngụy trang này. Công bố vị trí Phó phu nhân của tôi chẳng qua chi là một chuyện cho có lệ.

Mà nguyên nhân của chuyện này là vì Lâm Vũ Hinh đã về nước.

3.
Lúc Phó Dục về nhà thì đã khuya. Người đầy mùi rượu, lúc anh ta bước vào thì thấy tôi trong khòng khách.

Từ lúc Phó Dục không thường xuyên về nhà, khá lâu rồi tôi không ngồi đợi anh ta ở phòng khách. Anh ta rất nhanh có thể nhận thức được có chuyện không ổn, trên khuôn mặt lại nhanh chóng nở ra nụ cười:

“Cô đã xem được cuộc phỏng vấn hôm nay rồi?”

Tôi không nói gì cả.

Phó Dục đi tới chỗ tôi, đưa tay nâng cằm tôi lên, bắt tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh ta.

"Cô có ý gì?” Anh ta cười cười “Giận tôi à?”

Tôi vẫn im lặng nhìn anh ta.

“Hả?” Cằm bị anh ta bóp càng lúc càng đau, dưới ánh mắt của tôi, anh ta mỉm cười “Phó phu nhân?”

Anh ta cố tình nhấn mạnh ba chữ ‘Phó phu nhân’, là nhắc nhở, cũng là châm biếm.

Phó Dục cũng đã từng nhìn tôi như thế, trên mặt mang theo tia châm chọc: “Vị trí Phó phu nhân mới là thứ cô cần.”

Thực ra những gì Phó Dục nói không phải hoàn toàn sai. Tôi thực sự cần cái danh Phó phu nhân này. Nhưng anh ta cũng biết rằng tôi yêu anh.

Yêu sáu năm.

Cho nên bây giờ anh ta đang trả thù, trả thù tôi đã từng chia rẽ họ.

Khi Lâm Vũ Hinh ra nước ngoài, anh ta luôn cho rằng điều đó là do tôi làm.

Tôi ngước mắt lên nhìn anh, bình tĩnh rồi im lặng.

“Sao, giận rồi à?” Anh cười khẽ, dùng đầu ngón tay lướt qua má tôi.

Giọng điệu của Phó Dục mang theo sự chế giễu: “Cô thực sự để ý sao? Bạch Tự Thanh?”

“Thứ mà cô muốn không phải vị trí Phó phu nhân này à?”

“Phó Dục.” Tôi nhìn anh ta “Anh không sợ tôi ly hôn sao?”

“Sợ chứ.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng anh ta lại không để ý xem âm điệu và sắc mặt của mình. Tất cả đều tỏ ra là anh ta không sợ.

“Nhưng cô sẽ làm thế sao?”

Phó Dục chắc chắn rằng tôi rất luyến tiếc cái vị trí này, sẽ không dễ dàng rời đi.