Chương 4 - Chú Rể Bỏ Trốn Tôi Gọi Anh Trai Anh Ấy Đến Cưới
Nhưng chưa kịp chỉ cho tôi thì bà đã bị gọi đi xử lý việc gấp, để tôi ngồi chờ trong văn phòng.
Đúng lúc đó, điện thoại bàn reo lên.
Đúng lúc tôi nghe máy.
Đúng lúc đầu dây bên kia là một người… hóa ra cũng là sinh viên cùng trường.
Sau đó, Triệu Tử Đình bắt đầu theo đuổi tôi một cách công khai suốt hai tháng liền.
Sáng tối đưa đón đều đặn, mỗi ngày đều có bữa sáng đầy tâm ý và trái cây.
Còn có cả mấy chiếc ô xuất hiện đúng lúc trời nắng mưa thất thường.
Sự chu đáo của anh khiến cả đám bạn cùng phòng tôi cũng phải cảm động.
Chuyện chính thức hẹn hò cũng đến rất nhanh sau đó.
Hôm đó là ngày hội thao của trường, cô bạn được phân chạy 1500m bỗng bị đau bụng không thể tham gia. Ban thể thao đang loay hoay chưa biết tính sao thì… Nguyễn Khiếu – người mà lúc đó tôi còn chưa từng gặp mặt – tự ý bàn bạc với cô gái bị đau và thay mặt tôi đăng ký thi đấu.
Đến khi gần bắt đầu, ban tổ chức mới thông báo, tôi mới biết mình bị chơi một vố.
Lúc ấy nếu đột ngột từ chối sẽ khiến khoa bị mất điểm, mà khoa tôi và một khoa khác đang cạnh tranh sát nút, bỏ cuộc đồng nghĩa với việc tặng chiến thắng cho đối phương, tôi sẽ trở thành “tội đồ” của cả khoa.
Nguyễn Khiếu chính là cố tình đẩy tôi vào thế khó.
Không còn cách nào khác, tôi đành cắn răng ra sân.
Đúng lúc đó, Triệu Tử Đình vừa hoàn thành nội dung thi của mình, đang định quay về ghế ngồi thì thấy tôi đứng trong hàng chờ.
Sau khi biết chuyện, anh chỉ nói một câu với bạn rồi ở lại làm người chạy đồng hành cùng tôi.
Thể lực tôi vốn dĩ rất kém, cố gắng hết sức mới chạy đến đích, vừa qua vạch đích thì trời đất quay cuồng, tôi ngã thẳng vào lòng anh.
Trước khi mất đi ý thức, tôi chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt lo lắng cực độ của Triệu Tử Đình.
Sau đó tôi hoàn toàn bất tỉnh.
Những chuyện phía sau là do Kiều Phi kể lại cho tôi.
Cô ấy nói, lúc ấy Triệu Tử Đình bế tôi kiểu công chúa, đưa thẳng đến phòng y tế, xung quanh đều là tiếng “woa~” của đám sinh viên chứng kiến.
Một lúc sau, anh quay lại phòng y tế, tay còn xách theo một hộp cơm giữ nhiệt siêu to.
Nhìn mái tóc ướt mồ hôi dính lên trán và gương mặt đúng là rất điển trai ấy, tôi chỉ mỉm cười với anh.
Và rồi, chuyện giữa tôi và anh cũng thuận theo tự nhiên mà bắt đầu.
7
Cũng kể từ lần đó, tôi và Kiều Phi bắt đầu tìm hiểu thì phát hiện ra Nguyễn Khiếu và Triệu Tử Đình là hàng xóm, có thể xem là thanh mai trúc mã.
Biết được chuyện này, tôi từng có ý định rút lui.
Nhưng dường như Triệu Tử Đình đã đoán được sự do dự trong lòng tôi, nên hôm sau liền dẫn cô ta đến xin lỗi tôi.
Nhìn dáng vẻ cô ta cố tình nép nửa người sau lưng bạn trai tôi, cho dù tôi có ngây thơ đến đâu cũng nhận ra được chút tâm tư nhỏ nhen đó.
Tôi không nhận lời xin lỗi của cô ta, thậm chí còn gọi thẳng cô bạn đã giả vờ đau bụng hôm ấy tới đối chất ngay trước mặt.
Nguyễn Khiếu thấy sự việc bị vạch trần, nước mắt lập tức tuôn rơi như đã chuẩn bị sẵn:
“Xin lỗi, tớ chỉ muốn đùa một chút thôi. Tớ chỉ muốn biết người mà Tử Đình ca ca thích là cô gái như thế nào. Tớ không ngờ mọi chuyện lại thành ra vậy. Tớ cũng từng chạy 1500m rồi, thật sự không mệt đến thế mà…”
Tôi trợn trắng mắt. Những ngày sau đó, ngay cả Triệu Tử Đình cũng chẳng thèm để ý tới cô ta nữa.
Khi kể lại chuyện này cho Kiều Phi nghe, cô ấy đập bàn kết luận ngay:
“Cô này là kiểu người tâm cơ đầy mình! Nhớ lời tớ, sau này kiểu gì cũng còn giở trò nữa!”
Nhưng sau đó, vì một bộ ảnh cá nhân bất ngờ được lan truyền trên mạng, Nguyễn Khiếu lọt vào mắt xanh của một đạo diễn khá nổi tiếng, được chọn làm nữ chính trong phim điện ảnh và bắt đầu bước chân vào giới giải trí.
Cô ta cũng bận rộn đến mức không còn thời gian xen vào chuyện của tôi và Triệu Tử Đình nữa.
Về phần Tử Đình, thấy anh ta ngoan ngoãn nhận lỗi, tôi lại mềm lòng.
Suốt bốn năm đại học, tôi và anh được xem là cặp đôi hình mẫu của trường, hầu như chưa từng cãi vã.
Tất cả mọi người đều tin rằng cuối cùng chúng tôi sẽ về chung một nhà.
Thậm chí cả tôi, khi ấy cũng tin như vậy.
Ba năm sau khi tốt nghiệp, cả hai đều tiến bước ổn định trong sự nghiệp và cuộc sống, còn cùng nhau góp tiền mua một căn hộ chung cư.
Cũng chính năm đó, anh cầu hôn tôi.
Và tôi đã đồng ý.
8
Biến cố xảy ra ba tháng trước ngày cưới.
Hôm đó, chúng tôi đã hẹn nhau cùng đi thử đồ cưới.
Tôi mất cả buổi mới thay được bộ váy cưới, trang điểm chỉnh chu bước ra, cứ nghĩ sẽ nhận được lời khen và ánh mắt ngạc nhiên từ anh.
Nhưng không — điều chờ đợi tôi chỉ là hình ảnh Triệu Tử Đình đứng một bên, vẻ mặt nặng trĩu, tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại.
Anh cúp máy rồi bước tới, giải thích rằng Nguyễn Khiếu đang bị cánh phóng viên bao vây trước khách sạn nhà anh, không thoát ra được nên mới gọi cầu cứu.
Lần đó tôi không ngăn cản.
Vì tôi biết, có nói gì cũng vô ích — khi anh bước tới nói với tôi điều đó, thì quyết định của anh đã xong từ trước.
Và lần “giúp đỡ” đó kéo dài… suốt ba tháng.
Đến tận ngày cưới, anh vẫn phải đi “giúp”.
Từ sau hôm ấy, điện thoại của anh bắt đầu reo liên tục.
Lúc ăn cơm, lúc xem phim, lúc đi dạo, trước khi đi ngủ…
Anh bắt đầu nói chuyện với cô ta thường xuyên hơn, có khi mười phút, có khi hơn một tiếng.
Mặc dù mỗi lần gọi anh đều không né tránh tôi, sau đó còn chủ động giải thích mọi chuyện.
Nhưng tôi biết, giữa chúng tôi đã có vấn đề.
Tôi thử nói với anh về điều đó, nhưng anh luôn miệng hứa rồi đâu lại vào đấy.
Mâu thuẫn bắt đầu xuất hiện.
Anh không hiểu vì sao tôi lại không tin tưởng anh, vì sao tôi lại muốn anh đứng nhìn bạn bè gặp khó mà không ra tay giúp đỡ, vì sao tôi lại nhỏ nhen với chuyện của Nguyễn Khiếu đến thế.