Chương 5 - Chu Nhan Từ Cựu

23.

Nhị Bính vừa đi thì ta đã bị Thẩm Ngự Chu ôm vào lòng, vội vàng hôn ta.

"Trẫm biết ngay nàng cũng yêu thích trẫm mà. Tỷ tỷ, trẫm cũng yêu nàng. Rất yêu."

Hắn ôm qua quá chặt.

"Đau."

Rốt cuộc thì hắn cũng buông lỏng một chút nhưng vẫn ôm ta trong lòng.

"Ừm, xin lỗi. Trước đây trẫm không biết nàng đau khổ như vậy, là trẫm không tốt. Trẫm nghĩ rằng nàng muốn xuất cung là vì muốn rời xa trẫm. Trẫm trách oan nàng rồi."

"Hoàng thượng nghe thấy rồi à?"

"Ừ. Trẫm biết nàng bận tâm đến thân phận của hai người chúng ta. Là trẫm không tốt, không thể đúng lúc hiểu rõ ý nguyện của nàng, làm cho nàng bị oan ức. Trẫm sẽ không có nữ nhân khác, chỉ nguyện một đời một kiếp với tỷ tỷ."

Khóe mắt hắn lại có nước rơi xuống.

Ta vội vã đẩy hắn ra:

"Hoàng thượng đừng như vậy mà, ta là mẫu hậu của chàng, chúng ta như vậy là không đúng."

Kiềm chế tình cảm, bộ dạng cực kỳ đau đớn.

"Tỷ tỷ không phải là mẫu hậu của trẫm. Nàng chưa từng viên phòng với phụ hoàng, người bái đường với nàng là trẫm, yêu nàng cũng là trẫm. Hơn nữa người tiếp xúc da thịt với nàng cũng là trẫm. Tỷ tỷ, nàng vốn thuộc về trẫm."

Ta triệt để lạnh lòng. Người đàn ông trong mơ khi đó lại chính là Thẩm Ngự Chu.

Bỏ thuốc làm cho ta mất trí nhớ, hắn còn có gì mà không thể làm nữa?

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Chúng ta như vậy là loạn luân, sẽ không có kết cục tốt đâu."

"Tỷ tỷ hãy tin trẫm, nhất định trẫm sẽ cho nàng một câu trả lời. Tỷ tỷ sẽ là Hoàng hậu duy nhất của trẫm."

"Được."

24.

Ngày thứ 15 khi sống lại.

Thẩm Ngự Chu đã cực kỳ tức giận khi ở trên triều.

Xích Hoa đi đầu đề nghị Thẩm Ngự Chu mau chóng lập hậu, thậm chí tuyên bố không lập hậu là bất trung bất hiếu với tiên đế.

Lúc hạ triều Thẩm Ngự Chu đã vội vàng đến chỗ ta:

"Qúa đáng! Đại thần trong triều khăng khăng muốn trẫm lập hậu. Đừng tưởng rằng trẫm không biết suy nghĩ trong lòng họ, chẳng qua là muốn đưa con gái của mình vào cung để tranh sủng mà thôi."

"Xin Hoàng thượng bớt giận."

"Tỷ tỷ, nàng thấy sao?" Hắn hỏi dò.

Ta giả vờ như không hiểu, dựa vào sạp nói:

"Nên đề xuất rồi. Lúc tiên đế bằng tuổi ngươi đã có hai hoàng tử, một công chúa, nếu như ngươi cảm thấy Hoán tần không cha không mẹ khó có thể làm cho mọi người khâm phục thì hãy để ta hạ chỉ tứ hôn cho các ngươi, sau đó tìm quốc sư chọn ngày lành tháng tốt cho các ngươi thành thân."

Hắn nhéo mạnh vào eo ta: "Ý tỷ tỷ là sao? Hễ mở lời là theo thói quen chọc trẫm tức giận." Giọng điệu không vui.

Ta không thèm để ý: "Nói đến thì ta còn chưa gặp Hoán tần đấy. Theo lý thì sớm gặp mới đúng, nhưng sức khỏe ta không tốt, vẫn luôn lỡ dịp."

Ta nói dối một cách đơn thuần.

25.

Ta đã gặp Hoán tần rồi.

Trong bánh ngọt Ngự Thiện phòng đưa đến có độc, hại người khác còn được chớ hại người nếm dược từ nhỏ như ta thì không dễ đâu. Ta mở một mắt, nhắm một mắt rồi nhưng độc còn sót lại trên mâm bánh làm ta tiêu chảy mãi, cho nên ta phải quản mới được.

Ta điều tra nha hoàn đưa bánh ngọt, tra đến trên đầu Hoán tần ở cung Vĩnh An.

Xui cho cô ta là cung Vĩnh Lạc bị thị vệ bao vây, đề phòng nghiêm ngặt lại có một lỗ chó, lúc ta xuất hiện trước mặt cô ta thì cô ta đã sợ hết hồn, giống như là có một chiếc gương đang đặt trước mặt mình vậy. Khuôn mặt, thân hình, lời nói cử chỉ, thậm chí là hình thêu trên bộ đồ đỏ đang mặc cũng y chang nhau.

Cô ta nhanh chóng phản ứng lại, nghĩ đến ta là ai, rót trà mời:

"Thỉnh an Thái hậu nương nương."

"Đừng, ta sợ trong trà này cũng có độc."

"Thái hậu nương nương nói đùa rồi, sao nô tỳ lại có lá gan đó được chứ?"

"Ngươi đương nhiên là to gan rồi, muốn thay thế ta. Đừng diễn nữa."

Lời còn chưa dứt thì sự hận thù trong mắt Hoán tần đã không giấu được nữa.

Chén trà trong tay cô ta rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.

"Đúng thì sao? Ngươi và ta có khuôn mặt giống nhau, giống cả giọng nói lẫn dáng người. Nhưng vì sao ta phải thay ngươi đi chết chứ? Dựa vào đâu mà muốn ta làm người chết thay? Cần một người làm Thái hậu phải chết, vậy tại sao người đó không phải là ngươi chứ?"

Nụ cười của cô ta u ám, bàn tay cực kỳ lạnh sờ lên mặt ta:

"Thái hậu nương nương, ngươi nhìn ta như vậy thử có giống ngươi hay không? Ha ha ha ha ha ha cực kỳ giống, cực kỳ giống! Vì thế ta có thể giết ngươi rồi thế chỗ của ngươi. Thẩm Ngự Chu là của ta, vị trí Hoàng hậu cũng sẽ là của ta!"

Ngươi cần thì cứ lấy đi.

Ta chán ghét lùi về sau hai bước: "Nếu như ta chết rồi thì ngươi phải bắt chước ai đây? Chà, có lẽ ngươi không biết lần đầu gặp nhau, Thẩm Ngự Chu đã bỏ gì vào túi ta đâu nhỉ? Vật quan trọng như vậy mà ngươi nói mình đã quên thì Thẩm Ngự Chu có tin hay không?

Thẩm Ngự Chu đa nghi, chỉ cần có một chút xíu thay đổi thôi là hắn sẽ phát hiện ra ngay, huống chi là chuyện quan trọng như vậy.

"Trong túi có gì?"

"Ta hỏi ngươi trong túi có gì?"

Cô ta giống như bị điên mà muốn cướp túi tiền trong tay ta, ta nghiêng người né tránh rồi làm động tác im lặng:

"Nhỏ giọng một chút. Ngươi đoán xem nếu để cho Thẩm Ngự Chu biết ta đã gặp ngươi thì hắn sẽ giết ai để bịt miệng đây?"

Lúc ra khỏi cung Vĩnh Lạc rồi mà ta vẫn nghe thấy tiếng đập đồ của Hoán tần.

26.

Đón lấy ánh mặt trời, ta giơ túi tiền lên nhìn. Nhị Bính hỏi ta:

"Trong túi có gì vậy ạ? Hoàng thượng đã cho nương nương túi tiền bao giờ vậy? Sao ta không biết?"

"Không có gì." Bên trong không có gì cả.

Lần đầu tiên gặp nhau, cả người Thẩm Ngự Chu đầy máu, túm lấy góc áo của ta, cầu xin ta cứu hắn.

Thẩm Ngự Chu đã tặng ta cái gì nhỉ?

À, là lo lắng sợ hãi tận 13 năm.

Lo rằng ở bên Thái tử Thẩm Ngự Chu sẽ không an toàn, người ám sát hắn xếp hàng tới cửa.

Chưa bao giờ dám thổi tắt nến vào ban đêm.

Lo rằng hắn mắc mưa sinh bệnh, cực khổ ngày đêm, không thể nghỉ ngơi đàng hoàng để chăm sóc hắn.

Lo cho vết thương của hắn sẽ bị nhiễm trùng, suốt đêm lên núi tìm thảo dược tốt nhất để cho hắn.

Nhưng cuối cùng lại hóa thành thanh kiếm sắc bén hắn đâm vào ta.

27.

Ta chưa từng nói với bất kỳ ai rằng tên Thẩm Ngự Chu yêu ta sâu đậm hiện giờ đã từng muốn giết ta. Lúc cha hắn phái người đón hắn hồi cung, hắn không hề ra đi không lời từ biệt. Ngày đó Thẩm Ngự Chu bận rộn cả buổi, đường đường là Thái tử mà lại đích thân xuống bếp, rửa tay làm canh. Hắn cười mỉm bảo phải báo đáp ân cứu mạng.

Trong thức ăn đó có độc.

Đây là thời kỳ quan trọng để Thẩm Ngự Chu đoạt quyền. Hắn biết mình không thể có nhược điểm, vì thế ta là người mà hắn phải trừ bỏ, mà lúc đó ta còn yêu thích Thẩm Ngự Chu.

Cảm giác lúc ấy cực kỳ đau lòng, còn đau hơn cái đau thể xác.

Món ăn bị hạ độc mà ta ăn đã được hệ thống cho thuốc giải, ta uống thuốc giải bỏ thêm Duẫn Hòa Thảo để mình quên chuyện này đi, nhưng vào ngày đại hôn ấy, lúc đối mặt với Thẩm Ngự Chu thì ta đã nhớ lại tất cả.

Khi đó hắn hoang mang đến vậy, hoang mang vì sao ta chưa chết? Đã vậy ta còn biến thành tân Hoàng hậu của cha hắn. Có lẽ ý muốn muốn chiếm hữu ta bắt đầu từ lúc ấy.

Cho dù ta chết rồi cũng phải thuộc về hắn không thể thuộc về người khác được.

Hắn nói yêu ta, nhưng tình yêu đó chỉ giống như đang yêu một sủng vật hoặc một món đồ chơi mà thôi.

Lúc hắn không có quyền thế thì có thể tùy tiền vứt bỏ ta, khi hắn nắm quyền rồi lại tự tỏ vẻ yêu thương muốn một đời một kiếp.

Thật buồn cười!

28.

"Tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì vậy?" Thẩm Ngự Chu thở mạnh nói vào tai ta.

Ta bừng tỉnh: "Không có gì. Nên đề xuất chuyện lập hậu của ngươi rồi."

"Tả Tự Hiểu!"

Ánh lửa trong mắt Thẩm Ngự Chu ngay lập tức bị dập tắt: "Nàng thật sự không hiểu trẫm có ý gì sao?"

"Vậy Hoàng thượng nói xem, ý ngài là gì?"

"Tỷ tỷ, Hoàng hậu chỉ có thể là nàng. Nàng cho trẫm chút thời gian, nhanh thôi."

"Được." Ta đồng ý với hắn.

Chuyện Xích Hoa đề xuất lập hậu vốn là ý của ta.

Thẩm Ngự Chu muốn Hoán tần chết thay ta. Mà ta lại muốn chuyện này xảy ra nhanh hơn.

Ta bưng đĩa bánh ngọt mới làm xong đứng trước cửa phòng Ngự Thiện, Thẩm Ngự Chu đang nói chuyện với thái giám đứng cạnh hắn:

"Tỷ tỷ nhất định phải thành Hoàng hậu của trẫm. Ngươi đi sắp xếp đi, nhớ kỹ, không được tiết lộ tin tức. Không được giữ lại bất kỳ người nào của cung Vĩnh Lạc và Vĩnh An."

"Hoàng thượng, nữ tỳ thiếp thân bên cạnh Thái hậu nương nương cũng phải..."

Người thái giám nhắc đến là Nhị Bính.

Giọng nói của Thẩm Ngự Chu không có chút độ ấm nào vang lên:

"Một hạ nhân mà thôi, chết cũng được. Biết nhiều bí mật như vậy rồi, trẫm giữ cô ta đến hôm nay cũng coi như là đã xem ở tình cảm lúc xưa, là phúc của cô ta. Chờ sau này trẫm sẽ đích thân chọn nữ tỳ tốt nhất cho tỷ tỷ, nàng sẽ không trách ta đâu."

Dù đã sớm biết Thẩm Ngự Chu không từ một thủ đoạn nào nhưng nghe đến đây lòng ta vẫn giống như là bị kim đâm vào vậy.

Đế vương vô tình.

Thẩm Ngự Chu à, công nhận trời sinh ngươi để làm hoàng đế mà.

29.

Ngày thứ ba sau khi Hoán tần được phong hậu thì cung Vĩnh Lạc của ta cháy.

Ta bị hạ độc, vốn nên ngất đi nhưng ta đã uống thuốc giải từ sớm.

Ta híp mắt nhìn bọn họ mang Hoán tần đang mặc đồ đỏ vào, cô ta đã hôn mê.

Lúc bọn họ ra ngoài kiểm tra, ta đã cởi quần áo của Hoán tần ra rồi đổi với ta.

Ta bôi than củi đen nhẻm lên mặt, hoảng hốt lo sợ ôm bao quần áo rồi đi ngược với dòng người đang cứu hỏa.

"Đứng lại!"

Thẩm Ngự Chu kéo ta lại.

Bao quần áo nới lỏng ra, trong đó là các loại trang sức, đó đều là những thứ Hoán tần thích nhất.

Ta run lập cập, không dám ngẩng đầu lên.

Một lần cuối cùng rồi, đến lượt ta bắt chước Hoán tần.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía ta: "Hoán... Mẫu hậu, sao người lại ở đây?"

"Hoàng thượng tha tội, ta sợ hãi. Ngài có thể..." Mỗi tiếng nói, mỗi hành động đều không có chút uy nghiêm nào của Thái hậu.

"Câm miệng!" Hắn giơ kiếm để ngay ngực ta.

"Ngươi làm gì Hoán tần của trẫm rồi? Hại con nối dõi của trẫm còn chưa đủ sao? Bây giờ còn muốn hại Hoàng hậu của trẫm nữa?"

"Thái hậu nương nương tính toán ngông cuồng ủ mưu hại Hoàng hậu, lòng dạ độc ác, khi quân phạm thượng, theo luật giết không tha."

Diễn nhiều ghê.

Lúc lưỡi kiếm đâm vào ngực ta thì ta không hề thấy đau, chỉ nghe thấy câu nói vọng lại từ phía xa: "Thái hậu đã chết!"

Thẩm Ngự Chu vọt vào cung Vĩnh Lạc, cứu người mà hắn nghĩ rằng đó là Tả Tự Hiểu kia ra.

Ánh lửa ngút trời, cũng giống như trong giấc mơ của ta vậy.

Tất cả đều đã kết thúc rồi.

30.

"Thừa Tuyên đế Thẩm Ngự Chu là minh quân nổi tiếng trong lịch sử. Lúc trị vì đã giảm thuế, chống lại giặc ngoại xâm... Đời sau và đệ đệ của ngài đã sáng tạo nên thời hoàng kim, được gọi là Tuyên An Chi Trị."

"Chuyện xưa giữa ngài và Hoàng hậu Hoán thị đã được lưu truyền ngàn năm. Thẩm Ngự Chu lúc mới cưới Hoán thị được mấy ngày thì trong cung xảy ra hỏa hoạn, ngài không quản mọi thứ mà liều mình cứu giúp.

Đế hậu yêu thương nhau đến vậy mà tình cảm cũng đã rạn nứt sau ba năm cưới nhau. Hoán thị bị cầm tù ở lãnh cung, hậm hực mà chết, nửa đời sau Đế hậu chưa từng gặp lại nhau.

Là thời gian bào mòn đi tình cảm hay là do đời người có mới nới cũ, ngày nay chúng ta không thể nào biết được."

"Được rồi, chương trình học hôm nay đến đây thôi, cảm ơn mọi người."

Tiếng nói của giáo sư trên đài vang lên, tôi rốt cuộc cũng khôi phục sau phút giây ngây người.

Bạn học xung quanh đã đi hết, gió từ cửa sổ thổi vào, tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía thầy giáo mặc đồ tây trên bục giảng, anh ta đang vẫy tay với tôi:

"Cô ấy hỏi tối nay cô rảnh không? Đi ăn không? Sau đó giúp cô ấy chọn váy cưới."

"Không được, tôi còn có tiết học tự chọn môn lịch sử nữa, nếu như đến muộn sẽ phải viết bản kiểm điểm 10 ngàn chữ đấy!" Tôi cố ý kéo dài âm cuối.

Đúng như dự đoán, một giọng nói gắt gỏng từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến.

"Xích Hoa, anh dám bắt nạt chị em nữa hả? Anh dám để chị ấy viết bản kiểm điểm thử xem!"

"Cục cưng à, bụng dạ chị em còn tinh ranh hơn khỉ nữa đấy, ai ăn hiếp được chị ta chứ?"

Nhị Bính tiếp tục nói kháy cho nên Xích Hoa đã miễn bản kiểm điểm của tôi.

Tôi đi cùng Nhị Bính đến thử váy cưới, người tùy tiện như em ấy khi mặc váy cưới vào rồi lại đột nhiên trở nên yên lặng hơn.

Trong ánh mắt của Xích Hoa tràn đầy rung động, Nhị Bính cũng rươm rướm nước mắt.

Thật sự rất hạnh phúc khi được về chung nhà với người mình yêu.

Ngày ấy tôi nói: "Xích Hoa, ngươi phải giúp ta."

"Lý do?"

"Bởi vì ta có thể thực hiện được việc bảo vệ và ở bên nhau cả đời cho ngươi và Nhị Bính."

- Hết -