Chương 3 - Chu Nhan Từ Cựu
11.
Thẩm Ngự Chu cực kỳ yêu thương mỹ nhân kia, không cho bất cứ ai đến làm phiền nàng.
Cho nên qua mấy ngày nàng nhập cung thì trừ người trong cung nàng ra, không ai thấy nàng cả.
Thẩm Ngự Chu phong nàng làm Hoán tần, ban thưởng ở cung Vĩnh An.
Ta quyết định đi gặp vị Hoán tần này.
Cửa chính không vào được cho nên nửa đêm ta với Nhị Bính leo tường vào.
Ngoài rìa cung Vĩnh An rất vắng vẻ, chỉ có chút ánh sáng lập lòe ở Thiên Điện.
"Hoàng thượng."
Giọng nói của Hoán tần rất giống ta.
Qủa nhiên, người đẹp như chúng ta đều như nhau!
Thẩm Ngự Chu cũng ở đây.
Ta chọc thủng cửa sổ giấy rồi nhìn vào trong.
Chỉ thấy một người đẹp vùi đầu vào lồng ngực Thẩm Ngự Chu, hai người nhìn nhau một cách tình cảm.
Ái chà chà...
"Nàng xem vậy được không?"
"Cực kì được."
Ngón tay Thẩm Ngự Chu chỉ vào cổ của Hoán tần: "Nhưng mà chỗ này còn thiếu một nốt ruồi son giống nàng ấy."
Tiếng nói chợt im bặt.
"Ngày mai ta sẽ cho người điểm là được."
"Sau khi chuyện này hoàn thành, trẫm nhất định sẽ thu xếp cẩn thận cho người nhà của ngươi. Ngươi không cần phải có nỗi lo về sau."
12.
"Hoàng thượng nói phải giữ lời đấy!"
Hoán tần hờn dỗi ngẩng đầu.
Cuối cùng thì ta cũng thấy mặt của nàng ta.
Như bị sét đánh.
Hoán tần có khuôn mặt giống y đúc ta.
Nhị Bính suýt chút nữa đã kinh ngạc thốt lên.
Ta nhanh tay bụm miệng của em ấy lại.
Trước khi Thẩm Ngự Chu phát hiện ra, ta mau chóng rời khỏi cung Vĩnh An.
Về đến cung của mình mà tim ta vẫn đập nhanh, chuyện vừa rồi làm cho ta quá kinh ngạc.
"Trên đời này sao lại có hai người giống nhau y đúc được?"
"Đúng thế, giống như đang soi gương vậy. Nhưng Hoán tần không có nốt ruồi son sau cổ giống như Thái hậu nương nương, thần kỳ ghê."
"Em nói gì vậy?"
Ta đỏ mắt hỏi làm cho Nhị Bính sợ hãi.
"Nốt, nốt ruồi son đó. Chỗ này của Thái hậu nương nương có một nốt, nãy ta thấy Hoán tần không có."
Ta còn không biết chỗ này của ta có nốt ruồi son.
Tay ta run rẩy tự hỏi thầm sao Thẩm Ngự Chu lại biết?
Không đúng, cũng không đúng.
13.
Tại sao Thẩm Ngự Chu lại tìm một người giống y chang ta?
Thay thế ta sao?
Hắn nghi ngờ ta cản trở hắn cho nên phải tiêu diệt ta sao?
Căn bản là ta không biết cung đấu, ta chỉ là một người qua đường thôi.
Nếu như phải đấu với Thẩm Ngự Chu thì ta chắc chắn sẽ chết.
Sau khi ta chết thì hệ thống kia của ta cũng vinh dự về hưu rồi.
Đưa ta vào đây vì nội dung truyện đã sụp đổ, lương hưu của nó không có.
Đưa ta vào xong hệ thống cũng mất tích luôn.
Ta một thân một mình vốn không biết phải làm thế nào rồi, bây giờ còn xuất hiện một Hoán tần giống y xì ta.
Nhất định chuyện này có liên quan đến Xích Hoa.
Cho dù hắn không bày mưu tính kế thì cũng có thể là hắn biết chuyện gì đang diễn ra.
Trời chưa sáng ta đã vội vàng đến gặp Xích Hoa.
Đột nhiên va vào lồng ngực của người đi đến.
Thẩm Ngự Chu mặc một bộ đồ đen khiến cho hắn như ẩn vào bóng đêm, nhìn kỹ thì ánh mắt hắn khi nhìn ta có cảm giác đen tối khó nhịn, làm cho cả người ta thấy không thoải mái.
Hắn kéo cánh tay ta, hỏi:
"Mẫu hậu có chuyện gì gấp à?"
"Không có."
Ta vội vàng lui về sau, không cẩn thận mà té xuống giường nhỏ.
Không thể lui lại được nữa.
Thẩm Ngự Chu áp tay vào trán ta: "Hôm nay thấy sao rồi? Thấy mệt sao?"
"Không, không có. Ta, ta, ai gia chỉ là buồn ngủ."
"Uống thuốc an thần rồi ngủ đi. Được rồi, đưa thuốc cho trẫm, ngươi lui xuống trước đi."
Thẩm Ngự Chu nhận lấy chén thuốc trong tay Nhị Bính rồi ngồi xuống một bên giường của ta.
Trên người hắn tỏa ra một mùi thơm hòa với vị đắng của thuốc.
Vốn là mùi an thần nhưng ta lại cực kỳ hoảng sợ.
"Uống thuốc đi."
14.
Hắn đút thuốc tận miệng ta, ta lắc đầu rồi lùi dần về sau, cho đến khi chạm đến góc giường, kéo dãn khoảng cách với Thẩm Ngự Chu, giống như chén thuốc kia là thứ gì cực kỳ đáng sợ vậy.
Thẩm Ngự Chu tay đang giơ chén thuốc ra liền rơi vào khoảng không:
"Hôm nay mẫu hậu sao vậy?"
Suýt chút nữa ta không kìm được nước mắt rồi.
Ta đã chết một lần, nhưng lần đó hệ thống đã dùng hình thức không đau cho ta.
Nếu như đắc tội với Thẩm Ngự Chu thì không biết ta sẽ chết thảm đến mức nào nữa.
Mắt thấy Thẩm Ngự Chu muốn đến gần, ta sốt ruột đến mức hô lên:
"Ta muốn xuất cung!"
Ta không cần 5 triệu này nữa, bây giờ ta chỉ muốn đi khỏi đây.
"Cái gì?"
"Ta, ta biết ngươi không thích ta. Kính xin Hoàng thượng hãy cho phép ta xuất cung, quay về làm một kẻ bình dân. Ta tuyệt đối sẽ không tham dự các loại tranh đấu, hậu cung tiền triều, tuyệt đối sẽ không can thiệp vào."
Ta càng không tranh quyền với hắn.
Hắn cứ việc yên tâm.
"Tả Tự Hiểu."
Thẩm Ngự Chu đỏ mắt nhìn chằm chằm vào ta, hỏi từng chữ từng câu:
"Nàng vừa mới nói gì?"
"Ta... Ta... Ta..."
"Lại muốn rời đi?"
"Ta chỉ là muốn quay về cuộc sống trước khi vào cung mà thôi."
Hắn bưng bát ngẩn người một lát rồi gật đầu.
Đồng ý?
"Uống thuốc trước đi đã."
"Không uống."
"Uống mau!"
Hắn nắm lấy cổ chân ta rồi kéo về phía hắn.
"Ta không uống."
Ta đã như vậy rồi sao hắn còn không tha cho ta chứ?
Một giây sau, Thẩm Ngự Chu bưng thuốc uống cạn rồi nhân lúc hôn ta đẩy thuốc vào.
Thao tác bất ngờ làm cho ta bị sặc, nước thuốc chảy từ khóe miệng xuống.
Hắn ôm eo ta rồi gặm nhấm như thú hoang.
"Trẫm không ngại đánh gãy chân nàng, làm nàng chỉ có thể ở lại cung Vĩnh Lạc cả đời."
Động tác không hề dịu dàng, chỉ có trừng phạt và không thích.
Nuốt lấy hơi thở của ta.
Rất đau.
Ta không thở nổi.
"Tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu."
Đột nhiên Xích Hoa xông tới, tiếng nói rất to.
Rốt cuộc thì Thẩm Ngự Chu cũng buông lỏng ta ra.
"Ngươi tới đây làm gì?"
"Đêm qua thần xem thiên tượng, phát hiện có dị dạng, không biết Hoàng thượng có thể dời bước nói chuyện riêng được không?
Thẩm Ngự Chu nhìn hắn rồi lại nhìn ta rồi gật đầu.
15.
Hắn chân trước vừa đi, chân sau thị vệ đã vây quanh chặt chẽ cung Vĩnh Lạc.
"Hoàng thượng hạ chỉ, bảo vệ cho sự an toàn của Thái hậu nương nương. Không được thả một con ruồi đi vào."
Ta bị giam lỏng.
Thẩm Ngự Chu điên rồi.
Nhị Bính ở ngoài cửa nghe thấy ta và Thẩm Ngự Chu cãi vã cho nên đã vội vàng chạy đi tìm Xích Hoa đến giải vây, nhưng Xích Hoa cũng không cách nào chống lại Thẩm Ngự Chu được.
Cái thế giới ngốc xít này hoàng quyền là cao nhất.
Huống chi, ta không biết Xích Hoa về phe ai nữa.
"Hoàng thượng đã thay đổi rất nhiều."
Nhị Bính thấy ta có tâm sự, không ăn được hai muỗng cơm nữa liền mau chóng khuyên bảo:
"Nương nương yên tâm. Hoàng thượng là người trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ nhớ về ngày xưa, nhớ đến ân tình của nương nương."
Ta chẳng ừ hử gì:
"Hôm nay hắn đã là Hoàng đế rồi. Bỏ đi, ta buồn ngủ, Nhị Bính, em lui xuống trước đi."
16.
Ngủ thiếp đi.
Cảm giác giấc ngủ này rất mệt.
Ta mơ thấy thật nhiều chuyện, rất nhiều chuyện xảy ra khi xưa, đa số có liên quan đến Thẩm Ngự Chu.
Thẩm Ngự Chu là Thái tử nhưng đáng tiếc lại không được yêu thương.
Mẹ đẻ Lâm hoàng hậu mất sớm, cha của hắn lại lập Trần hoàng hậu lòng dạ hẹp hòi lên, hơn nữa bà ta cũng có con.
Trần hoàng hậu hết lòng nâng đỡ con trai của mình, tất nhiên sẽ xa lánh Thẩm Ngự Chu ở mọi nơi rồi.
Không có mẹ đau cũng chả có cha yêu.
Từ nhỏ Thẩm Ngự Chu đã học được cách nghe lời đoán ý, làm việc tàn nhẫn.
Sau đó hắn gặp được ta.
Nhà họ Tả đời đời làm thầy thuốc. Từ nhỏ cha ta đã nói "Cứu một mạng người còn hơn xây tháp phù đồ 7 tầng".
Lúc Thẩm Ngự Chu bị thích khách đuổi giết, máu me đầy người xuất hiện trước mặt ta, khi ấy ta mới 7 tuổi, ta đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu rồi.
Hắn nắm lấy góc áo của ta, cầu xin ta cứu hắn.
Cứu.
Sau đó còn nuôi hắn một thời gian.
Khi đó ta 10 tuổi bị cha bỏ lại ở nhà một mình để đến vùng ngoại ô chuyên tâm nghiên cứu y thuật.
Bên cạnh ta chỉ có Nhị Bính, phòng ở còn rất nhiều, ta nhường ra một phòng để Thẩm Ngự Chu ở lại chữa thương.
Hắn cũng giống như Nhị Bính, đi theo sau mông ta, đỏ mắt chờ mong gọi ta một tiếng tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ, đệ đói rồi."
"Tỷ tỷ, vết thương lại đau."
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..."
Nói đến thì lúc ấy Thẩm Ngự Chu rất đáng yêu, sau đó hắn được người của Hoàng đế phái đến đón đi rồi.
Đột nhiên cha hắn bị bệnh nguy kịch, không thể không mau chóng bồi dưỡng hắn xử lý triều chính.
Thẩm Ngự Chu ra đi không một lời từ biệt.
Lần thứ hai gặp lại đã là nhiều năm sau.
Ta được phong là Hoàng hậu, còn hắn thay người cha đang bị bại liệt đi hết quy trình đại hôn với ta.
17.
Ta chỉ nhớ đêm đó ánh nến chập chờn, Thẩm Ngự Chu vén khăn voan của ta lên.
Có lẽ hắn cảm thấy với tuổi này của cha hắn mà còn phong hậu rất mất mặt, cho nên vén xong không thèm quay đầu lại đã đi rồi.
Ta vội vàng túm lấy ống tay áo của hắn:
"Uống rượu giao bôi rồi hẳn đi, như vậy lễ hôm nay mới chính thức hoàn thành."
Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của ta.
Thẩm Ngự Chu càng lớn càng lạnh lùng, dáng người cao to, giơ tay nhấc chân đều có vẻ cực kỳ cao quý, nhưng đôi mắt kia lại bất giác đỏ lên.
Sóng to gió lớn cũng không đủ để hình dung tâm trạng lúc này của hắn.
Chén rượu đưa đến tay của Thẩm Ngự Chu, lúc muốn quàng tay giao bôi thì hắn bất ngờ nện chén rượu xuống đất, tức giận quát:
"Tại sao lại là tỷ? Sao lại là tỷ chứ?"
"Thánh chỉ của Hoàng thượng phong ta làm Hoàng hậu."
Dựa theo nội dung truyện thì một năm sau lão hoàng đế sẽ chết.
Ông ta chết rồi thì Thẩm Ngự Chu sẽ kế vị, lúc đó vai diễn của ta của kết thúc, 5 triệu sẽ đến tay.
Hoàn mỹ!
Hắn nắm lấy bờ vai của ta, ép ta đối mặt với hắn:
"Con gái nhà họ Tả?"
"Đúng vậy."
"Không, tỷ không phải! Tỷ không phải! Tả Tự Hiểu, tỷ không phải."
Cảnh vật loáng lên một cái, ta đã về cung của mình.
Váy cưới trên người rất chói mắt.
Xung quanh ánh lửa ngút trời.
Trong đống hỗn độn ấy, Thẩm Ngự Chu đã đâm một kiếm vào tim ta.
Đau quá!
Ta nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, muốn nói gì đó, nhưng há miệng lại không phát ra âm thanh.
Chỉ có máu từ khóe miệng chảy xuống.
Ký ức cuối cùng là hắn quay về phía người xung quanh nói:
"Thái hậu đã chết!"
Thái hậu đã chết!
Không, không được!
Thẩm Ngự Chu cực kỳ yêu thương mỹ nhân kia, không cho bất cứ ai đến làm phiền nàng.
Cho nên qua mấy ngày nàng nhập cung thì trừ người trong cung nàng ra, không ai thấy nàng cả.
Thẩm Ngự Chu phong nàng làm Hoán tần, ban thưởng ở cung Vĩnh An.
Ta quyết định đi gặp vị Hoán tần này.
Cửa chính không vào được cho nên nửa đêm ta với Nhị Bính leo tường vào.
Ngoài rìa cung Vĩnh An rất vắng vẻ, chỉ có chút ánh sáng lập lòe ở Thiên Điện.
"Hoàng thượng."
Giọng nói của Hoán tần rất giống ta.
Qủa nhiên, người đẹp như chúng ta đều như nhau!
Thẩm Ngự Chu cũng ở đây.
Ta chọc thủng cửa sổ giấy rồi nhìn vào trong.
Chỉ thấy một người đẹp vùi đầu vào lồng ngực Thẩm Ngự Chu, hai người nhìn nhau một cách tình cảm.
Ái chà chà...
"Nàng xem vậy được không?"
"Cực kì được."
Ngón tay Thẩm Ngự Chu chỉ vào cổ của Hoán tần: "Nhưng mà chỗ này còn thiếu một nốt ruồi son giống nàng ấy."
Tiếng nói chợt im bặt.
"Ngày mai ta sẽ cho người điểm là được."
"Sau khi chuyện này hoàn thành, trẫm nhất định sẽ thu xếp cẩn thận cho người nhà của ngươi. Ngươi không cần phải có nỗi lo về sau."
12.
"Hoàng thượng nói phải giữ lời đấy!"
Hoán tần hờn dỗi ngẩng đầu.
Cuối cùng thì ta cũng thấy mặt của nàng ta.
Như bị sét đánh.
Hoán tần có khuôn mặt giống y đúc ta.
Nhị Bính suýt chút nữa đã kinh ngạc thốt lên.
Ta nhanh tay bụm miệng của em ấy lại.
Trước khi Thẩm Ngự Chu phát hiện ra, ta mau chóng rời khỏi cung Vĩnh An.
Về đến cung của mình mà tim ta vẫn đập nhanh, chuyện vừa rồi làm cho ta quá kinh ngạc.
"Trên đời này sao lại có hai người giống nhau y đúc được?"
"Đúng thế, giống như đang soi gương vậy. Nhưng Hoán tần không có nốt ruồi son sau cổ giống như Thái hậu nương nương, thần kỳ ghê."
"Em nói gì vậy?"
Ta đỏ mắt hỏi làm cho Nhị Bính sợ hãi.
"Nốt, nốt ruồi son đó. Chỗ này của Thái hậu nương nương có một nốt, nãy ta thấy Hoán tần không có."
Ta còn không biết chỗ này của ta có nốt ruồi son.
Tay ta run rẩy tự hỏi thầm sao Thẩm Ngự Chu lại biết?
Không đúng, cũng không đúng.
13.
Tại sao Thẩm Ngự Chu lại tìm một người giống y chang ta?
Thay thế ta sao?
Hắn nghi ngờ ta cản trở hắn cho nên phải tiêu diệt ta sao?
Căn bản là ta không biết cung đấu, ta chỉ là một người qua đường thôi.
Nếu như phải đấu với Thẩm Ngự Chu thì ta chắc chắn sẽ chết.
Sau khi ta chết thì hệ thống kia của ta cũng vinh dự về hưu rồi.
Đưa ta vào đây vì nội dung truyện đã sụp đổ, lương hưu của nó không có.
Đưa ta vào xong hệ thống cũng mất tích luôn.
Ta một thân một mình vốn không biết phải làm thế nào rồi, bây giờ còn xuất hiện một Hoán tần giống y xì ta.
Nhất định chuyện này có liên quan đến Xích Hoa.
Cho dù hắn không bày mưu tính kế thì cũng có thể là hắn biết chuyện gì đang diễn ra.
Trời chưa sáng ta đã vội vàng đến gặp Xích Hoa.
Đột nhiên va vào lồng ngực của người đi đến.
Thẩm Ngự Chu mặc một bộ đồ đen khiến cho hắn như ẩn vào bóng đêm, nhìn kỹ thì ánh mắt hắn khi nhìn ta có cảm giác đen tối khó nhịn, làm cho cả người ta thấy không thoải mái.
Hắn kéo cánh tay ta, hỏi:
"Mẫu hậu có chuyện gì gấp à?"
"Không có."
Ta vội vàng lui về sau, không cẩn thận mà té xuống giường nhỏ.
Không thể lui lại được nữa.
Thẩm Ngự Chu áp tay vào trán ta: "Hôm nay thấy sao rồi? Thấy mệt sao?"
"Không, không có. Ta, ta, ai gia chỉ là buồn ngủ."
"Uống thuốc an thần rồi ngủ đi. Được rồi, đưa thuốc cho trẫm, ngươi lui xuống trước đi."
Thẩm Ngự Chu nhận lấy chén thuốc trong tay Nhị Bính rồi ngồi xuống một bên giường của ta.
Trên người hắn tỏa ra một mùi thơm hòa với vị đắng của thuốc.
Vốn là mùi an thần nhưng ta lại cực kỳ hoảng sợ.
"Uống thuốc đi."
14.
Hắn đút thuốc tận miệng ta, ta lắc đầu rồi lùi dần về sau, cho đến khi chạm đến góc giường, kéo dãn khoảng cách với Thẩm Ngự Chu, giống như chén thuốc kia là thứ gì cực kỳ đáng sợ vậy.
Thẩm Ngự Chu tay đang giơ chén thuốc ra liền rơi vào khoảng không:
"Hôm nay mẫu hậu sao vậy?"
Suýt chút nữa ta không kìm được nước mắt rồi.
Ta đã chết một lần, nhưng lần đó hệ thống đã dùng hình thức không đau cho ta.
Nếu như đắc tội với Thẩm Ngự Chu thì không biết ta sẽ chết thảm đến mức nào nữa.
Mắt thấy Thẩm Ngự Chu muốn đến gần, ta sốt ruột đến mức hô lên:
"Ta muốn xuất cung!"
Ta không cần 5 triệu này nữa, bây giờ ta chỉ muốn đi khỏi đây.
"Cái gì?"
"Ta, ta biết ngươi không thích ta. Kính xin Hoàng thượng hãy cho phép ta xuất cung, quay về làm một kẻ bình dân. Ta tuyệt đối sẽ không tham dự các loại tranh đấu, hậu cung tiền triều, tuyệt đối sẽ không can thiệp vào."
Ta càng không tranh quyền với hắn.
Hắn cứ việc yên tâm.
"Tả Tự Hiểu."
Thẩm Ngự Chu đỏ mắt nhìn chằm chằm vào ta, hỏi từng chữ từng câu:
"Nàng vừa mới nói gì?"
"Ta... Ta... Ta..."
"Lại muốn rời đi?"
"Ta chỉ là muốn quay về cuộc sống trước khi vào cung mà thôi."
Hắn bưng bát ngẩn người một lát rồi gật đầu.
Đồng ý?
"Uống thuốc trước đi đã."
"Không uống."
"Uống mau!"
Hắn nắm lấy cổ chân ta rồi kéo về phía hắn.
"Ta không uống."
Ta đã như vậy rồi sao hắn còn không tha cho ta chứ?
Một giây sau, Thẩm Ngự Chu bưng thuốc uống cạn rồi nhân lúc hôn ta đẩy thuốc vào.
Thao tác bất ngờ làm cho ta bị sặc, nước thuốc chảy từ khóe miệng xuống.
Hắn ôm eo ta rồi gặm nhấm như thú hoang.
"Trẫm không ngại đánh gãy chân nàng, làm nàng chỉ có thể ở lại cung Vĩnh Lạc cả đời."
Động tác không hề dịu dàng, chỉ có trừng phạt và không thích.
Nuốt lấy hơi thở của ta.
Rất đau.
Ta không thở nổi.
"Tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu."
Đột nhiên Xích Hoa xông tới, tiếng nói rất to.
Rốt cuộc thì Thẩm Ngự Chu cũng buông lỏng ta ra.
"Ngươi tới đây làm gì?"
"Đêm qua thần xem thiên tượng, phát hiện có dị dạng, không biết Hoàng thượng có thể dời bước nói chuyện riêng được không?
Thẩm Ngự Chu nhìn hắn rồi lại nhìn ta rồi gật đầu.
15.
Hắn chân trước vừa đi, chân sau thị vệ đã vây quanh chặt chẽ cung Vĩnh Lạc.
"Hoàng thượng hạ chỉ, bảo vệ cho sự an toàn của Thái hậu nương nương. Không được thả một con ruồi đi vào."
Ta bị giam lỏng.
Thẩm Ngự Chu điên rồi.
Nhị Bính ở ngoài cửa nghe thấy ta và Thẩm Ngự Chu cãi vã cho nên đã vội vàng chạy đi tìm Xích Hoa đến giải vây, nhưng Xích Hoa cũng không cách nào chống lại Thẩm Ngự Chu được.
Cái thế giới ngốc xít này hoàng quyền là cao nhất.
Huống chi, ta không biết Xích Hoa về phe ai nữa.
"Hoàng thượng đã thay đổi rất nhiều."
Nhị Bính thấy ta có tâm sự, không ăn được hai muỗng cơm nữa liền mau chóng khuyên bảo:
"Nương nương yên tâm. Hoàng thượng là người trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ nhớ về ngày xưa, nhớ đến ân tình của nương nương."
Ta chẳng ừ hử gì:
"Hôm nay hắn đã là Hoàng đế rồi. Bỏ đi, ta buồn ngủ, Nhị Bính, em lui xuống trước đi."
16.
Ngủ thiếp đi.
Cảm giác giấc ngủ này rất mệt.
Ta mơ thấy thật nhiều chuyện, rất nhiều chuyện xảy ra khi xưa, đa số có liên quan đến Thẩm Ngự Chu.
Thẩm Ngự Chu là Thái tử nhưng đáng tiếc lại không được yêu thương.
Mẹ đẻ Lâm hoàng hậu mất sớm, cha của hắn lại lập Trần hoàng hậu lòng dạ hẹp hòi lên, hơn nữa bà ta cũng có con.
Trần hoàng hậu hết lòng nâng đỡ con trai của mình, tất nhiên sẽ xa lánh Thẩm Ngự Chu ở mọi nơi rồi.
Không có mẹ đau cũng chả có cha yêu.
Từ nhỏ Thẩm Ngự Chu đã học được cách nghe lời đoán ý, làm việc tàn nhẫn.
Sau đó hắn gặp được ta.
Nhà họ Tả đời đời làm thầy thuốc. Từ nhỏ cha ta đã nói "Cứu một mạng người còn hơn xây tháp phù đồ 7 tầng".
Lúc Thẩm Ngự Chu bị thích khách đuổi giết, máu me đầy người xuất hiện trước mặt ta, khi ấy ta mới 7 tuổi, ta đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu rồi.
Hắn nắm lấy góc áo của ta, cầu xin ta cứu hắn.
Cứu.
Sau đó còn nuôi hắn một thời gian.
Khi đó ta 10 tuổi bị cha bỏ lại ở nhà một mình để đến vùng ngoại ô chuyên tâm nghiên cứu y thuật.
Bên cạnh ta chỉ có Nhị Bính, phòng ở còn rất nhiều, ta nhường ra một phòng để Thẩm Ngự Chu ở lại chữa thương.
Hắn cũng giống như Nhị Bính, đi theo sau mông ta, đỏ mắt chờ mong gọi ta một tiếng tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ, đệ đói rồi."
"Tỷ tỷ, vết thương lại đau."
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..."
Nói đến thì lúc ấy Thẩm Ngự Chu rất đáng yêu, sau đó hắn được người của Hoàng đế phái đến đón đi rồi.
Đột nhiên cha hắn bị bệnh nguy kịch, không thể không mau chóng bồi dưỡng hắn xử lý triều chính.
Thẩm Ngự Chu ra đi không một lời từ biệt.
Lần thứ hai gặp lại đã là nhiều năm sau.
Ta được phong là Hoàng hậu, còn hắn thay người cha đang bị bại liệt đi hết quy trình đại hôn với ta.
17.
Ta chỉ nhớ đêm đó ánh nến chập chờn, Thẩm Ngự Chu vén khăn voan của ta lên.
Có lẽ hắn cảm thấy với tuổi này của cha hắn mà còn phong hậu rất mất mặt, cho nên vén xong không thèm quay đầu lại đã đi rồi.
Ta vội vàng túm lấy ống tay áo của hắn:
"Uống rượu giao bôi rồi hẳn đi, như vậy lễ hôm nay mới chính thức hoàn thành."
Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của ta.
Thẩm Ngự Chu càng lớn càng lạnh lùng, dáng người cao to, giơ tay nhấc chân đều có vẻ cực kỳ cao quý, nhưng đôi mắt kia lại bất giác đỏ lên.
Sóng to gió lớn cũng không đủ để hình dung tâm trạng lúc này của hắn.
Chén rượu đưa đến tay của Thẩm Ngự Chu, lúc muốn quàng tay giao bôi thì hắn bất ngờ nện chén rượu xuống đất, tức giận quát:
"Tại sao lại là tỷ? Sao lại là tỷ chứ?"
"Thánh chỉ của Hoàng thượng phong ta làm Hoàng hậu."
Dựa theo nội dung truyện thì một năm sau lão hoàng đế sẽ chết.
Ông ta chết rồi thì Thẩm Ngự Chu sẽ kế vị, lúc đó vai diễn của ta của kết thúc, 5 triệu sẽ đến tay.
Hoàn mỹ!
Hắn nắm lấy bờ vai của ta, ép ta đối mặt với hắn:
"Con gái nhà họ Tả?"
"Đúng vậy."
"Không, tỷ không phải! Tỷ không phải! Tả Tự Hiểu, tỷ không phải."
Cảnh vật loáng lên một cái, ta đã về cung của mình.
Váy cưới trên người rất chói mắt.
Xung quanh ánh lửa ngút trời.
Trong đống hỗn độn ấy, Thẩm Ngự Chu đã đâm một kiếm vào tim ta.
Đau quá!
Ta nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, muốn nói gì đó, nhưng há miệng lại không phát ra âm thanh.
Chỉ có máu từ khóe miệng chảy xuống.
Ký ức cuối cùng là hắn quay về phía người xung quanh nói:
"Thái hậu đã chết!"
Thái hậu đã chết!
Không, không được!