Chương 1 - Chu Nhan Từ Cựu
1.
Giờ phút này, ta và Thẩm Ngự Chu đã hai mặt nhìn nhau tận 10 phút rồi.
Thiên điện vốn vắng vẻ, Thẩm Ngự Chu lại cho tất cả hạ nhân lui xuống.
Cả người hắn đều tỏa ra khí chất uy nghiêm.
Hắn không nói gì mà cứ nhìn chằm chằm vào ta.
Gặp ma rồi.
Ta không dám thở mạnh, nhịn đến mức suýt chết.
Ta là Thái hậu đã chết được bảy ngày.
Người trước mặt là Hoàng đế mới kế vị - Thẩm Ngự Chu.
Theo như thường lệ thì hắn phải gọi ta một tiếng mẹ.
Đáng tiếc không khéo là ta chỉ lớn hơn Thẩm Ngự Chu 3 tuổi.
Ta là mẹ kế.
Căn bản không tồn tại chuyện bề trên chèn ép.
Cùng lắm là trước đây ta đã cứu hắn một mạng, tích trữ chút ân tình.
Cũng không nhiều.
Ta gọi hắn là con trai, hắn gọi ta là tỷ.
Hai ta ai gọi của người nấy.
Nghe rất vô lý.
Bởi vì ta vốn dĩ không phải là người ở đây.
Lúc trước ta bất ngờ xuyên sách, hệ thống nói chỉ cần đi hết nội dung truyện là có thể được 5 triệu.
Ta đồng ý.
Đợi đến khi lão Hoàng đế đi đời nhà ma thì người qua đường như ta cũng hết vai diễn.
Ngày Thẩm Ngự Chu kế vị, ta đã chết.
Nhưng không ngờ rằng nam chính lại là Thẩm Ngự Chu, hắn vì một mỹ nhân mà giải tán hậu cung, ngày ngày không lâm triều.
Một đời minh quân lại vì yêu mà điên cuồng.
Nội dung truyện sụp đổ, 5 triệu của ta cũng không đến tay. Hệ thống bất đắc dĩ mà sắp xếp cho ta bò từ quan tài ra.
2.
Nhắc tới cũng đúng dịp, ta chết được 7 ngày, quan tài còn đặt ở Thiên điện mà ta ở lúc trước.
Theo như quy định ở đây thì phải chôn cất trong vòng 3 ngày.
Càng trùng hợp hơn là ta vừa mới bò một nửa từ quan tài ra, vừa lộ đầu đã chạm phải ánh mắt dò xét của Thẩm Ngự Chu.
Sao lại trùng hợp như vậy chứ? Hắn lại ở cạnh quan tài của ta.
Hạ nhân xung quanh hô to xác chết vùng dậy rồi chạy tứ tán. Chỉ có Thẩm Ngự Chu bước từng bước về phía trước, suýt chút nữa ta tưởng rằng hắn bị dọa đến choáng váng rồi.
Lúc hắn đến trước mặt ta thì ta mới nhìn rõ khuôn mặt rất hốc hác của hắn, mới 7 ngày không gặp mà hắn đã gầy đến vậy.
Qủa nhiên, người trẻ tuổi thường buông thả dục vọng mà hại đến sức khỏe.
3.
Dưới bầu không khí căng thẳng này ta cười khan một tiếng nói: "Đã lâu không gặp."
"Không ngờ ta lại còn sống hở?"
Hắn im lặng.
"Canh Mạnh Bà không hợp khẩu vị của ta."
"Ôi chao, trong quan tài này lạnh quá!"
Hắn vẫn không nhúc nhích.
"Qủa nhiên người làm Hoàng đế rất khí thế, mau đến đây cho mẫu hậu nhìn nào."
Vẫn không nhúc nhích.
Ta hoảng rồi: "Nói ra thì màu vàng không đẹp cho lắm, ngươi vẫn nên mặc màu đen thì hơn, đẹp trai."
"Sau này trẫm sẽ không mặc nữa."
Giọng nói khàn khàn vang lên.
Hắn nhìn ta, trong ánh mắt kia giống như đang dốc sức áp chế một nỗi buồn nào đó.
Hắn giơ tay muốn cởi nút áo của long bào, ta nhanh tay giữ bàn tay không thành thật của hắn lại.
"Đừng cởi."
Đó là long bào đấy!
Cực kỳ quan trọng.
Hơi thở của Thẩm Ngự Chu dồn dập.
Ta mới phát hiện ra là mình đã nắm lấy tay hắn, lại còn trùng hợp đè lên trước ngực hắn.
Thẩm Ngự Chu nhìn ta rồi lại nhìn tay của ta, không nói một lời.
Có lẽ là chết lâu rồi nên bầu không khí cực nóng này làm cho ta hơi khó chịu.
Cứ như vậy mà đỏ mặt.
4.
Ta mau chóng buông tay ra, kéo dãn khoảng cách, giả vờ thành vẻ từng trải:
"Khụ khụ khụ, ý ai gia là Hoàng thượng phải chú ý lễ tiết."
"Được."
"Phải giữ gìn sức khỏe, đừng buông thả hạ thân."
"Được."
"Giang sơn xã tắc đều do Hoàng thượng chủ trì, cho nên phải học một số lời dạy của Thánh hiền, lễ nghi của minh quân."
"Được."
Má ơi, thì ra đây chính là hậu quả của việc nội dung truyện sụp đổ.
Từ khi nào mà Thẩm Ngự Chu lại nghe lời của ta đến vậy?
Hình như không có gì bất lợi với ta nhỉ?
Ta thừa thắng xông lên:
"Càng không thể vì một nữ nhân mà mỗi ngày nhắc tới chuyện giải tán hậu cung. Trà không nhớ cơm không nghĩ, hại thân lại còn quên cả trách nhiệm và nghĩa vụ của mình nữa."
Ta chờ một lúc mà Thẩm Ngự Chu còn chưa lên tiếng.
Chẳng lẽ là ta quá lời rồi à?
Ta thương lượng nói:
"Cho dù có thích cũng phải chú ý chừng mực."
"Không được."
What?
Thẩm Ngự Chu nhìn ta chằm chằm, giọng nói khàn khàn nhấn mạnh một câu:
"Không được."
"Vì sao?"
"Khó khăn lắm trẫm mới mất mà lại được."
Ái chà, là kịch bản gương vỡ lại lành với mỹ nhân kìa.
Đột nhiên ta cảm thấy mình giống như là mẹ chồng ác độc trong truyện ngôn tình vậy.
"Không phải nói ngươi phải từ bỏ nàng, ngươi nuôi dưỡng nàng trong cung rồi cho một vị trí Qúy Tần, vậy không phải là được rồi sao? Nàng sẽ không chạy được đâu."
"Thật sự sẽ không đi sao?"
Thẩm Ngự Chu nhìn ta, trong ánh mắt kia giống như bảo rằng ta sẽ lừa hắn vậy.
"Chắc chắn là không rồi."
Dựa vào kinh nghiệm 2 năm ở trong cung của ta thì một con ruồi cũng không thoát khỏi đây được, phi tần chốn thâm cung này sao có thể dễ dàng rời đi chứ?
"Thực sự không được thì chỉ cần nàng muốn chạy, ta sẽ giữ nàng lại cho ngươi, được không?"
Nói chung, cuối cùng Thẩm Ngự Chu đã đồng ý với ta, sẽ không vì mỹ nhân mà xao lãng triều chính, làm hại đến thân thể.
Giờ phút này, ta và Thẩm Ngự Chu đã hai mặt nhìn nhau tận 10 phút rồi.
Thiên điện vốn vắng vẻ, Thẩm Ngự Chu lại cho tất cả hạ nhân lui xuống.
Cả người hắn đều tỏa ra khí chất uy nghiêm.
Hắn không nói gì mà cứ nhìn chằm chằm vào ta.
Gặp ma rồi.
Ta không dám thở mạnh, nhịn đến mức suýt chết.
Ta là Thái hậu đã chết được bảy ngày.
Người trước mặt là Hoàng đế mới kế vị - Thẩm Ngự Chu.
Theo như thường lệ thì hắn phải gọi ta một tiếng mẹ.
Đáng tiếc không khéo là ta chỉ lớn hơn Thẩm Ngự Chu 3 tuổi.
Ta là mẹ kế.
Căn bản không tồn tại chuyện bề trên chèn ép.
Cùng lắm là trước đây ta đã cứu hắn một mạng, tích trữ chút ân tình.
Cũng không nhiều.
Ta gọi hắn là con trai, hắn gọi ta là tỷ.
Hai ta ai gọi của người nấy.
Nghe rất vô lý.
Bởi vì ta vốn dĩ không phải là người ở đây.
Lúc trước ta bất ngờ xuyên sách, hệ thống nói chỉ cần đi hết nội dung truyện là có thể được 5 triệu.
Ta đồng ý.
Đợi đến khi lão Hoàng đế đi đời nhà ma thì người qua đường như ta cũng hết vai diễn.
Ngày Thẩm Ngự Chu kế vị, ta đã chết.
Nhưng không ngờ rằng nam chính lại là Thẩm Ngự Chu, hắn vì một mỹ nhân mà giải tán hậu cung, ngày ngày không lâm triều.
Một đời minh quân lại vì yêu mà điên cuồng.
Nội dung truyện sụp đổ, 5 triệu của ta cũng không đến tay. Hệ thống bất đắc dĩ mà sắp xếp cho ta bò từ quan tài ra.
2.
Nhắc tới cũng đúng dịp, ta chết được 7 ngày, quan tài còn đặt ở Thiên điện mà ta ở lúc trước.
Theo như quy định ở đây thì phải chôn cất trong vòng 3 ngày.
Càng trùng hợp hơn là ta vừa mới bò một nửa từ quan tài ra, vừa lộ đầu đã chạm phải ánh mắt dò xét của Thẩm Ngự Chu.
Sao lại trùng hợp như vậy chứ? Hắn lại ở cạnh quan tài của ta.
Hạ nhân xung quanh hô to xác chết vùng dậy rồi chạy tứ tán. Chỉ có Thẩm Ngự Chu bước từng bước về phía trước, suýt chút nữa ta tưởng rằng hắn bị dọa đến choáng váng rồi.
Lúc hắn đến trước mặt ta thì ta mới nhìn rõ khuôn mặt rất hốc hác của hắn, mới 7 ngày không gặp mà hắn đã gầy đến vậy.
Qủa nhiên, người trẻ tuổi thường buông thả dục vọng mà hại đến sức khỏe.
3.
Dưới bầu không khí căng thẳng này ta cười khan một tiếng nói: "Đã lâu không gặp."
"Không ngờ ta lại còn sống hở?"
Hắn im lặng.
"Canh Mạnh Bà không hợp khẩu vị của ta."
"Ôi chao, trong quan tài này lạnh quá!"
Hắn vẫn không nhúc nhích.
"Qủa nhiên người làm Hoàng đế rất khí thế, mau đến đây cho mẫu hậu nhìn nào."
Vẫn không nhúc nhích.
Ta hoảng rồi: "Nói ra thì màu vàng không đẹp cho lắm, ngươi vẫn nên mặc màu đen thì hơn, đẹp trai."
"Sau này trẫm sẽ không mặc nữa."
Giọng nói khàn khàn vang lên.
Hắn nhìn ta, trong ánh mắt kia giống như đang dốc sức áp chế một nỗi buồn nào đó.
Hắn giơ tay muốn cởi nút áo của long bào, ta nhanh tay giữ bàn tay không thành thật của hắn lại.
"Đừng cởi."
Đó là long bào đấy!
Cực kỳ quan trọng.
Hơi thở của Thẩm Ngự Chu dồn dập.
Ta mới phát hiện ra là mình đã nắm lấy tay hắn, lại còn trùng hợp đè lên trước ngực hắn.
Thẩm Ngự Chu nhìn ta rồi lại nhìn tay của ta, không nói một lời.
Có lẽ là chết lâu rồi nên bầu không khí cực nóng này làm cho ta hơi khó chịu.
Cứ như vậy mà đỏ mặt.
4.
Ta mau chóng buông tay ra, kéo dãn khoảng cách, giả vờ thành vẻ từng trải:
"Khụ khụ khụ, ý ai gia là Hoàng thượng phải chú ý lễ tiết."
"Được."
"Phải giữ gìn sức khỏe, đừng buông thả hạ thân."
"Được."
"Giang sơn xã tắc đều do Hoàng thượng chủ trì, cho nên phải học một số lời dạy của Thánh hiền, lễ nghi của minh quân."
"Được."
Má ơi, thì ra đây chính là hậu quả của việc nội dung truyện sụp đổ.
Từ khi nào mà Thẩm Ngự Chu lại nghe lời của ta đến vậy?
Hình như không có gì bất lợi với ta nhỉ?
Ta thừa thắng xông lên:
"Càng không thể vì một nữ nhân mà mỗi ngày nhắc tới chuyện giải tán hậu cung. Trà không nhớ cơm không nghĩ, hại thân lại còn quên cả trách nhiệm và nghĩa vụ của mình nữa."
Ta chờ một lúc mà Thẩm Ngự Chu còn chưa lên tiếng.
Chẳng lẽ là ta quá lời rồi à?
Ta thương lượng nói:
"Cho dù có thích cũng phải chú ý chừng mực."
"Không được."
What?
Thẩm Ngự Chu nhìn ta chằm chằm, giọng nói khàn khàn nhấn mạnh một câu:
"Không được."
"Vì sao?"
"Khó khăn lắm trẫm mới mất mà lại được."
Ái chà, là kịch bản gương vỡ lại lành với mỹ nhân kìa.
Đột nhiên ta cảm thấy mình giống như là mẹ chồng ác độc trong truyện ngôn tình vậy.
"Không phải nói ngươi phải từ bỏ nàng, ngươi nuôi dưỡng nàng trong cung rồi cho một vị trí Qúy Tần, vậy không phải là được rồi sao? Nàng sẽ không chạy được đâu."
"Thật sự sẽ không đi sao?"
Thẩm Ngự Chu nhìn ta, trong ánh mắt kia giống như bảo rằng ta sẽ lừa hắn vậy.
"Chắc chắn là không rồi."
Dựa vào kinh nghiệm 2 năm ở trong cung của ta thì một con ruồi cũng không thoát khỏi đây được, phi tần chốn thâm cung này sao có thể dễ dàng rời đi chứ?
"Thực sự không được thì chỉ cần nàng muốn chạy, ta sẽ giữ nàng lại cho ngươi, được không?"
Nói chung, cuối cùng Thẩm Ngự Chu đã đồng ý với ta, sẽ không vì mỹ nhân mà xao lãng triều chính, làm hại đến thân thể.