Chương 1 - Chủ Nhà Nói Không Thiếu Tiền
Bạn trai tôi vì thực tập sinh mới đến mà ăn cắp kế hoạch của tôi, khiến tôi bị ép buộc phải nghỉ việc.
Tôi nhắn tin WeChat cho chủ nhà: “Xin lỗi anh chủ nhà, cuối tháng này tôi sẽ không thuê nữa.”
Chủ nhà: “Sao vậy? Không thoải mái khi ở đây à?”
Tôi: “Không phải, là do chỗ làm mới của tôi cách đây hơi xa.”
Chủ nhà: “Đổi đi đâu rồi? Để tôi xem bên tôi có căn nào cho cô tiếp tục thuê không.”
Tôi: “Chuyển sang gần khu vực Mậu Hợp.”
Chủ nhà: “Ồ, khu đó tôi không có nhà, chờ một chút, tôi qua đó mua một căn liền.”
Ngay sau đó anh ta gửi cho tôi vài đường link căn nhà.
Chủ nhà: “Cô thấy căn nào ưng thì nói, tôi sẽ mua.”
Tôi: “?”
1
Sáng nay tôi vừa ngồi vào bàn làm việc thì Chu Lạc Yên đã bước đến.
“Chị Tô Hà, nghe nói chị với tổ trưởng chia tay rồi, đều là lỗi của em khiến hai người hiểu lầm nhau.”
Giọng điệu nũng nịu của cô ta khiến tôi đau đầu.
“Ồ, vậy sao? Thế thì cô xin lỗi tôi đi.”
Sắc mặt Chu Lạc Yên khựng lại: “Chị có ý gì vậy?”
“Không phải cô nói đều là lỗi của cô sao? Vậy thì xin lỗi đi.”
Cô ta liếc tôi với ánh mắt oán trách, rồi mấp máy môi: “Tôi…”
“Không cần xin lỗi, không phải lỗi của cô. Chúng tôi chia tay là vì vấn đề tính cách.”
Chẳng biết từ khi nào, Tạ Tùng Hàn đã xuất hiện, lạnh lùng lên tiếng ngắt lời cô ta.
Tôi cũng hiểu rồi, Chu Lạc Yên tự dưng làm trò này là để diễn cho anh ta xem.
Còn vấn đề tính cách? Tạ Tùng Hàn cũng bịa được.
Chúng tôi là bạn học cùng lớp đại học, tốt nghiệp xong lại tình cờ vào cùng một công ty.
Anh ta khá có năng lực, vừa hết kỳ thực tập đã được đặc cách thăng chức lên làm tổ trưởng của nhóm tôi.
Tháng trước, trong buổi liên hoan của nhóm, anh ta bất ngờ tỏ tình với tôi.
Tôi thừa nhận mình có chút cảm tình với anh ta, nhưng không nhiều.
Dưới sự cổ vũ của đồng nghiệp và hơi men, tôi đã thuận miệng đồng ý.
Trong công ty, ngoài việc trao đổi cần thiết trong công việc, chúng tôi không tiếp xúc nhiều.
Sau đó, để tránh dị nghị, tôi đã chủ động xin chuyển sang nhóm khác.
Tuần này, sau giờ làm, chúng tôi cùng nhau đi ăn tối.
Tạ Tùng Hàn phải giải quyết công việc gấp, còn tôi thì mang theo laptop bên mình.
Về đến nhà, tôi mới phát hiện anh ta đã đăng nhập WeChat trên máy tính của tôi mà quên thoát.
Thế là tôi đọc được lịch sử trò chuyện giữa anh ta và Chu Lạc Yên.
Chu Lạc Yên: 【Tổ trưởng, muộn thế này em hỏi anh vấn đề này có làm phiền anh nghỉ ngơi không, chị Tô Hà sẽ không giận chứ?】
Tạ Tùng Hàn: 【Không đâu, chúng tôi không sống chung.】
Chu Lạc Yên: 【Hì hì, tổ trưởng anh thật tốt, lúc nào cũng kiên nhẫn hướng dẫn em. Mai em mang cà phê tự làm cho anh nhé ^-^, nếu ngon thì sau này ngày nào em cũng làm.】
Tôi không nhịn được, gõ: 【Hì hì, anh ấy thích uống Americano, nhớ đừng làm sai nhé.】
Rồi tôi thoát WeChat.
Tạ Tùng Hàn lập tức gọi điện thoại: “Tô Hà, cô ấy là thực tập sinh của nhóm chúng ta, anh chỉ đang hướng dẫn cô ấy làm việc.”
Tôi: “Anh vui là được.”
2
Cuộc họp phòng ban hôm thứ Tư, các thực tập sinh của từng tổ đều làm báo cáo.
Khi tôi nhìn thấy bản kế hoạch của Chu Lạc Yên, tôi sững người.
Kế hoạch marketing của cô ấy và cái tôi đang làm, không thể nói là giống y hệt, mà phải nói là không khác chút nào.
Tôi vô thức nhìn về phía Tạ Tùng Hàn ngồi đối diện.
Tôi từng cho anh ta xem kế hoạch của mình, nhờ anh ta góp ý.
Tạ Tùng Hàn tránh ánh mắt của tôi.
Sau buổi họp, anh ta giải thích với tôi: “Tô Hà, lần này cuộc cạnh tranh giữa các thực tập sinh rất gay gắt, cô ấy đã vào tổ của chúng ta, tôi là tổ trưởng thì phải chịu trách nhiệm tới cùng.”
Tôi: “Vậy trách nhiệm của anh là lấy cắp kế hoạch của tôi cho cô ta? Một chiêu mượn hoa hiến Phật thật cao tay, còn trách nhiệm tới cùng. Tạ Tùng Hàn, anh là mẹ cô ta à?”
Tạ Tùng Hàn cau mày, phản bác: “Không phải ăn cắp chỉ là tham khảo thôi.”
Tôi tức đến bật cười: “Đúng rồi, tham khảo, rồi chỉ chỉnh sửa mỗi ngân sách và phần đánh giá hiệu quả.”
“Tô Hà, kế hoạch này cuối cùng cũng chưa chắc được thực hiện, em đừng kích động như thế.”
Đúng là mắt tôi phải sáng ra.
Anh ta chiếm dụng kế hoạch của tôi, còn bảo tôi đừng kích động?
Cùng học bốn năm đại học, trước đây sao tôi không nhận ra anh ta là kiểu người này?
“Đừng lằng nhằng nữa, chia tay đi.”
Sau đó, tổ của Tạ Tùng Hàn còn dùng kế hoạch này để giành lấy khách hàng vốn thuộc tổ chúng tôi, khiến tôi càng tức hơn.
Vậy những đêm tôi thức trắng, những lần chạy thị trường để khảo sát là gì?
Là xui xẻo thôi đúng không?
Tôi đi báo chuyện này với quản lý phòng ban.
Lão Dương cười với tôi rất hòa nhã, nhưng lời nói lại chẳng dễ nghe.
“Tiểu Hà à, chuyện giữa em và Tiểu Tạ tôi đều biết, hai đứa là người yêu, cãi nhau thì đừng lôi lên công việc. Dù sao mọi người cũng đều vì lợi ích công ty, đúng không?”
À, ông ta coi việc Tạ Tùng Hàn đạo văn kế hoạch của tôi là mâu thuẫn tình cảm giữa hai người yêu.
Một lũ cá mè một lứa.
Còn bây giờ, tôi vẫn phải nhìn trà xanh diễn trò khắp nơi trong công ty.
Ông trời ơi, người hà khắc với con quá rồi đấy.
Tôi: “Sáng sớm thật xui xẻo, khỏi cần ăn sáng, trà cũng uống đủ rồi. Nếu không còn gì nữa, mời cô rời khỏi chỗ làm việc của tôi, tôi còn bận bàn giao công việc.”
3
Đợi Chu Lạc Yên rời đi xong, Thẩm Điềm từ chỗ làm việc bên cạnh ngồi trên ghế trượt đến bên cạnh tôi, vẻ mặt như trời sắp sập đến nơi.
“Bạn đồng hành đi làm, ăn cơm, kiêm đồng bọn tám chuyện của tôi, cậu thật sự muốn đi à? Không có cậu, tớ làm sao sống nổi trong công ty này.”
“Ừ.”
“Vậy sau đó cậu định làm gì?”
“Bạn tớ giúp chuyển nội bộ sang công ty cô ấy, nếu không có gì thay đổi thì tôi sẽ qua đó.”
“Ở đâu thế? Như này đi, cậu qua đó trước, rồi giúp tớ vào theo, thế là chúng ta lại được ở bên nhau rồi, hehe.”
Tôi bị bộ dạng nghiêm túc đến nực cười của cô ấy chọc cười.
“Ở gần khu vực Mậu Hợp.”
“Mậu Hợp? Từ đây qua đó hơi xa đấy. Vậy cậu vẫn thuê nhà hiện tại chứ?”
Lời này thực sự làm tôi giật mình nhớ ra.
Từ chỗ tôi đang thuê đến chỗ làm mới, thời gian đi lại đúng là quá dài.
Tôi mở WeChat và nhắn cho chủ nhà.
“Xin lỗi anh chủ nhà, tôi sẽ thuê đến cuối tháng này rồi thôi.”
Chủ nhà: “Sao vậy? Không thoải mái khi ở đây à?”
Tôi: “Không phải, là do chỗ làm mới của tôi cách đây hơi xa.”
Chủ nhà: “Đổi sang đâu rồi? Để tôi xem tôi có nhà nào ở đó không.”
Đúng là chủ nhà! Tôi vừa ghen tị vừa cảm thán, vừa gõ: “Chuyển đến gần Mậu Hợp.”
Chủ nhà: “Ồ, khu đó tôi không có, chờ chút, tôi qua đó mua một căn.”
Tôi: “?”
Không phải chứ, anh nghiêm túc đấy à?
Tôi vội vàng từ chối: “Phiền lắm, tôi tự tìm nhà khác là được.”
Chủ nhà: “Không phiền, sao lại phiền được.”
Anh ấy rút lại một tin nhắn.
Chủ nhà: “À, ý tôi là, bây giờ thuê nhà hay có bẫy, cô là con gái, tự đi tìm nhà không an toàn.”
Chủ nhà: “Tôi vốn định mua nhà, để trống cũng lãng phí, chi bằng cho cô thuê.”
Chủ nhà: “Đừng quá áp lực, tôi không thiếu tiền.”
Tôi: “Thôi đi, anh đừng nói thêm gì nữa.”
4
Nếu đổi là người khác làm như vậy, tôi sẽ cảm thấy rất nực cười.
Nhưng tất cả những điều này đặt lên người Trình Tinh Dã thì lại rất hợp lý.
Dù sao anh ấy cũng là người hiếm hoi vừa giàu, vừa nhàn, lại còn tốt bụng.
Khi tốt nghiệp và đi tìm nhà thuê, một đàn chị đã giới thiệu danh thiếp của anh ấy cho tôi.
Tên WeChat của anh ấy là [Một người chủ nhà rất nhàn].
Phần giới thiệu ghi: [Chủ nhà cho thuê trực tiếp, tránh trung gian chặt chém].
Thẳng thắn quá, lại mang một kiểu hài hước nửa sống nửa chết.
Tôi thêm WeChat của anh ấy và hẹn ngày đi xem nhà.
Đến cổng khu chung cư, tôi chỉ thấy một anh chàng trẻ trung mặc áo thun đen.
Nhìn trẻ thế này, chắc không phải là anh ta.
Tôi nhắn tin cho chủ nhà: “Tôi đến rồi.”
Ngay sau đó, điện thoại của anh chàng áo thun đen đổ chuông.
Anh ta bước tới chào tôi trước: “Trình Tinh Dã, chủ nhà của cô.”
Tôi ngây người: “Chào anh, Tô Hà.”
Theo anh ấy vào thang máy, tôi không nhịn được hỏi: “Những căn hộ này đều của anh à?”
“Thế nào, nghĩ tôi là kẻ lừa đảo sao?”
“Không phải, chỉ là anh không giống hình dung của tôi về một chủ nhà.”