Chương 3 - Chú Mèo Vàng Và Đơn Ly Hôn

Thai vốn đã yếu, đến lúc đó hoàn toàn không giữ được nữa, ba tháng mang thai, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một vũng máu, rời khỏi cơ thể tôi.

Thai chưa được hút hết sạch.

Hôm qua vốn là ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và anh, vậy mà tôi chỉ có thể một mình đi làm phẫu thuật.

Nực cười hơn nữa, là ngay sau khi tôi rời khỏi bàn mổ, đã nhận được con mèo đó.

Phó Vân Xuyên và tiểu tam của anh như đang cười nhạo sự vô dụng của tôi, những gì họ làm giống từng nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.

Hơn nữa anh rõ ràng biết, tôi sợ mèo nhất.

Phó Vân Xuyên bất ngờ đứng bật dậy, nắm chặt chiếc hộp trong tay, các đốt ngón tay trắng bệch.

Anh không hỏi tôi vì sao không nói cho anh biết.

Bởi vì cái đêm đó, anh đã từ chối cuộc gọi của tôi rất nhiều lần.

Lần duy nhất anh nghe máy, chỉ nói một câu:

“Anh đang bận, đừng làm phiền.”

Giữa đêm khuya như vậy, bị Nguyễn Noãn gọi ra ngoài, thì bận cái gì chứ?

“Không sao đâu… Chúng ta vẫn còn Thông Thông mà.”

Anh cố cười nhẹ như không có chuyện gì, nhưng nét mặt còn khó coi hơn cả khóc.

Chưa kịp để tôi đáp lại, anh đã quay vào phòng, đóng cửa lại rất thành thạo.

Dường như anh đã quên rằng, con trai lớn của chúng tôi – Phó Trạm Thông, từ khi sinh ra đã không ở bên tôi.

Từng ấy năm qua người nó ghét nhất chính là tôi.

Tôi nhìn cánh cửa đóng chặt ấy, lần đầu tiên không cố gắng thỏa hiệp hay làm lành nữa.

Suốt bảy năm hôn nhân, mỗi lần cãi vã đều là tôi chủ động xuống nước trước.

Khoảng nửa năm trước, mâu thuẫn giữa chúng tôi càng lúc càng căng thẳng, tôi nảy sinh một chút ích kỷ, nghĩ rằng nếu sinh thêm một đứa nữa, tự tay nuôi nấng, thì mối quan hệ gia đình này nhất định sẽ dịu đi.

Tôi cũng có thể tìm lại chút tình thân đã mất từ đứa bé ấy.

Nhưng tôi đã sai rồi, đứa bé ra đi rồi, mối quan hệ giữa tôi và anh cũng hoàn toàn không thể cứu vãn nữa.

“Phó Vân Xuyên, tạm biệt.”

Tôi thì thầm nói với cánh cửa kia.

3

Sáng sớm hôm sau, tôi vẫn đang thu dọn đồ đạc.

Nguyễn Noãn liền đến gõ cửa, tay xách theo một giỏ trái cây, đứng ở cửa với vẻ tội nghiệp.

“Chị Phó, em nghe nói chị muốn ly hôn với tổng giám đốc Phó… Chị… chị có thể đừng nóng vội được không?”

Tôi khoanh tay tựa nghiêng vào khung cửa, chăm chú đánh giá cô ta.

Nguyễn Noãn là thư ký của Phó Vân Xuyên, nghe nói gia cảnh bần hàn, nhưng lại rất biết cố gắng.

Mà sự cố gắng đó không chỉ dành cho công việc, còn dùng cả vào việc quyến rũ Phó Vân Xuyên.

Tôi từng thấy cô ta lấy đủ mọi lý do để khiến Phó Vân Xuyên bỏ rơi tôi, sau đó còn cho rằng tôi nhỏ nhen, suy nghĩ lệch lạc về mối quan hệ giữa họ.

Nhưng một tổng tài đàng hoàng thì ai lại thân thiết với thư ký đến mức chỗ nào cũng có mặt cùng nhau, thậm chí còn ở bên nhau suốt cả đêm?

Tôi khẽ cười, nơi khóe mắt vô thức rịn ra giọt nước.

“Tôi ly hôn rồi, cô vừa hay có cơ hội lên làm chính thất, không phải tốt sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Nguyễn Noãn lập tức tái đi.

Cô ta rưng rưng nước mắt giải thích: “Chị Phó, em xin lỗi… Tổng giám đốc Phó nói chị vừa mất con, em tưởng có thú cưng bên cạnh chị sẽ thấy vui hơn…”

“Cô còn biết tôi sảy thai sớm hơn cả Phó Vân Xuyên, thủ đoạn cũng khá lắm.”

“Không phải đâu…” Nguyễn Noãn vội lắc đầu, đang định giải thích tiếp thì ánh mắt khựng lại ở một góc nào đó, rồi lập tức im bặt, chỉ biết khóc thầm.

“Thẩm Dĩ Hàn, em có giận thì trút lên anh, đừng giận cá chém thớt với Nguyễn Noãn.”

Không biết từ lúc nào, Phó Vân Xuyên đã xuất hiện bên cạnh tôi.

Trên người anh ta đầy hơi lạnh, chẳng nói chẳng rằng đã đưa tay ôm lấy Nguyễn Noãn vào lòng.

Cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân ấy, cùng với dáng vẻ đáng thương xinh đẹp kia, tôi từng rất quen thuộc.

Trước kia, Phó Vân Xuyên cũng từng che chở cho tôi như vậy.

Còn bây giờ, anh ta không nói một lời, ngang nhiên cùng Nguyễn Noãn bỏ đi trước mặt tôi.

Một lần cũng không ngoảnh đầu lại.

4

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Phó Vân Xuyên đều không về nhà.

Ngược lại, tôi lại nhận được cuộc gọi từ con trai – Phó Trạm Thông.

Thằng bé năm nay sáu tuổi, từ lúc đầy tháng đã không còn ở bên tôi, Phó Vân Xuyên cũng rất hiếm khi để nó tiếp xúc với tôi, hễ có chuyện gì là lại giao cho Nguyễn Noãn xử lý.

Phó Vân Xuyên nói đúng, Nguyễn Noãn đúng là giống mẹ nó hơn cả tôi.

“Thông Thông, sao con lại gọi cho mẹ vậy?”

Đã lâu không nghe thấy giọng nó, tôi thậm chí còn hơi hồi hộp.

“Hu hu hu đồ đàn bà xấu xa! Mẹ giấu dì Noãn của con đi đâu rồi?”