Chương 1 - Chú Mèo Vàng Và Đơn Ly Hôn

Năm thứ bảy sau khi kết hôn, chồng tặng tôi một chú mèo vàng đáng yêu.

Vừa tỉnh lại sau ca phẫu thuật gây mê, tôi gọi cho anh ta, bình tĩnh nói ra lời muốn ly hôn.

Hôm sau, tiểu tam của anh ta đến gõ cửa nhà tôi, khóc lóc xin lỗi:

“Chị Phó, em xin lỗi… Tổng giám đốc Phó nói chị vừa mất con, em tưởng có thú cưng ở bên chị sẽ vui hơn.”

Tôi lặng im nhìn cô ta diễn kịch.

Phó Vân Xuyên đau lòng ôm lấy tiểu tam vỗ về, chỉ nói với tôi:

“Em có giận thì cứ trút lên anh, đừng giận dỗi với Nguyễn Noãn.”

Nói xong, hai người dắt tay nhau rời đi.

Lúc Phó Vân Xuyên quay lại, trên bàn chỉ còn lại một bản đơn ly hôn.

Lần này, anh ta, đứa trẻ, tôi đều không cần nữa.

1

Khi anh giao hàng ôm đến trước mặt tôi một con mèo vàng với đôi mắt ngơ ngác long lanh, thật ra tôi chẳng có cảm xúc gì đặc biệt.

Ngược lại, y tá đang đi kiểm tra phòng lại cau mày, nói: “Bệnh viện không cho nuôi thú cưng, mau đem nó đi đi.”

Con mèo đó hình như cảm nhận được mình sắp bị bỏ rơi, bất an kêu lên mấy tiếng.

Tôi mềm lòng trong chốc lát, bảo anh giao hàng mang nó đến nhà cũ của nhà họ Phó, giao cho cậu út nhà họ.

“Đừng nói là tôi gửi.”

Tôi vô thức dặn dò, dù sao thì con tôi hình như từ khi sinh ra đã chẳng thích người mẹ này.

Đồ tôi gửi, nó xưa nay đều từ chối nhận.

Lúc bóng lưng anh giao hàng khuất dần, tôi cuối cùng cũng mở chiếc điện thoại đã tắt suốt hai ngày nay.

Bên trong trống rỗng, không có lấy một tin nhắn.

Tôi gọi cho Phó Vân Xuyên.

“Chuyện anh nói lần trước, ly hôn, tôi đồng ý.”

Anh ta im lặng rất lâu, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề.

Ngoài ra… còn có tiếng cười khúc khích của một người phụ nữ.

Tôi đợi thêm một lúc, anh ta vẫn không lên tiếng, tôi coi như anh ta đã ngầm đồng ý, lập tức cúp máy.

Trước đây từng nghe người ta nói về cái gọi là “ngứa bảy năm”, tôi còn cười khẩy, nghĩ mình và Phó Vân Xuyên chắc chắn sẽ sống bên nhau trọn đời.

Ai ngờ, cuối cùng tôi vẫn là kẻ thua cuộc.

Làm xong thủ tục xuất viện, tôi kéo theo thân thể mệt mỏi trở về nhà.

Không ngờ lại thấy Phó Vân Xuyên – người suốt nửa tháng nay chưa từng đặt chân về nhà – đang ngồi trên sofa chờ tôi.

“Sao giờ mới về?”

Phó Vân Xuyên nhíu mày, không thấy bóng dáng bận rộn quen thuộc của tôi như mọi khi, có vẻ hơi khó chịu.

Thấy sắc mặt tái nhợt bệnh tật và quần áo nhàu nhĩ của tôi, anh ta theo phản xạ cau mày, bảo tôi đi tắm trước đã.

Tôi lạnh nhạt gật đầu, lặng lẽ đi ngang qua anh ta.

Tắm xong đi ra, anh ta vẫn ngồi trên sofa, trên bàn là một đống hàng hiệu xa xỉ.

Anh ta ngẩng cằm ra hiệu: “Đi công tác tiện thể mua cho em.”

Toàn là những món đang hot, nhìn là biết do nhân viên cửa hàng chọn đại rồi gói lại.

Sau đó tiện tay mang về để dỗ tôi.

Tôi chẳng buồn liếc lấy một cái, tùy tiện lau tóc, hỏi anh ta: “Đơn ly hôn nhớ bảo người chuẩn bị, khi nào anh rảnh thì liên lạc với tôi.”

Phó Vân Xuyên rất bận, một tuần có đến năm ngày không ở nhà.

Dạo này lại càng mặn nồng với người khác, đến mức cả quà sinh nhật cũng phải để tiểu tam chọn giúp.

Tôi không ngại nhường anh ta trong chuyện này, chỉ cần ly hôn được là được, còn lại tùy.

“Đừng làm loạn nữa, em vẫn đang mang thai con anh, em muốn nó sinh ra đã không có bố sao?”

Phó Vân Xuyên thuận tay mở chiếc hộp nhỏ bên cạnh, bên trong là một bộ trang sức kim cương gồm một lớn hai nhỏ – mẫu mẹ con đang hot nhất hiện nay.

“Tôi sảy thai rồi.”

Chưa kịp để anh ta nói tiếp, tôi đã cắt lời.

Phó Vân Xuyên sững người một lúc, ánh mắt đột nhiên đỏ lên.

2

Nửa tháng trước, tôi đột nhiên đau bụng dữ dội.

Hôm đó Phó Vân Xuyên đúng lúc về nhà lấy tài liệu, tôi còn chưa kịp nhờ anh giúp thì anh đã nhận được cuộc gọi của Nguyễn Noãn.

Anh vội vàng lái xe ra ngoài để giải quyết đối tác khó chịu giúp cô ta.

Còn tôi, cố chịu đựng cơn đau, tự mình gọi xe cấp cứu.

Vừa đến cổng bệnh viện, tôi đã nhận được ảnh thân mật của anh và Nguyễn Noãn.