Chương 4 - Chú Hai Giẫm Lên Chân
Xe của Họa Tư Dận không phải ai cũng có thể ngồi.
Dù là người nhà họ Họa.
Tôi làm vậy, thật ra là hơi vượt giới hạn.
Dù chị tôi và anh rể có lái xe đến, tôi vẫn lựa chọn ôm Hạo Miểu đến xin Họa Tư Dận.
Ý đồ quá rõ ràng.
Tôi muốn biết, người từng dạy tôi bài học “mượn thế” ấy, liệu hôm nay có sẵn sàng để tôi dựa vào.
Ngày xưa, tôi đứng tại chỗ, chọn cách nhẫn nhịn.
Còn bây giờ, tôi chủ động bước về phía anh.
Ánh mắt đen thẳm của Họa Tư Dận dần hòa tan thành ý cười, chú gật đầu.
“Được.”
Rồi đưa tay đón lấy Hạo Miểu từ tay tôi.
Hạo Miểu lập tức nín khóc, chỉ còn nấc nghẹn.
Thân hình nhỏ mềm của con bé cứng đờ.
Cả nhà họ Họa đều biết Họa Tư Dận không thích trẻ con.
Cũng chưa từng bế bất kỳ đứa trẻ nào trong nhà.
Hành động này khiến tất cả mọi người ở đó đều biến sắc.
Đặc biệt là vợ chồng chú ba.
Họa Tư Dận bế Hạo Miểu đi thẳng qua đám người đang đứng giữa sân, rồi đột nhiên dừng bước.
Anh quay lại nhìn tôi – người đang tụt lại phía sau.
Anh đang đợi tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác tim mình rơi xuống thật sâu.
Rơi về cái sân năm xưa có bàn cờ đen trắng.
Hồi nhỏ, tôi và Họa Tư Dận từng rất thân thiết, chỉ là sau này có vài chuyện xảy ra khiến khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa.
Từ chỗ gọi tên thẳng, biến thành “chú hai” khách sáo vì vai vế.
Tôi chạy chầm chậm về phía anh.
Đem theo tất cả khoảng cách và xa cách của những năm qua vứt hết lại sau lưng.
Họa Tư Dận đưa tay còn lại ra, như đoán trước được tôi sẽ trượt chân trên mấy viên đá cuội.
Bàn tay rộng và ấm của anh vững vàng đỡ lấy tay tôi.
Ánh mắt anh nhìn xuống đôi giày vải trắng lấm bẩn của tôi, rồi lại dời lên gương mặt hơi lúng túng, xấu hổ của tôi.
Khóe môi anh cong lên.
Ánh mắt ấy, vẫn là sự ấm áp quen thuộc, nhưng lại có thêm thứ cảm xúc mà tôi không thể gọi tên.
Giọng anh trầm nhẹ: “Đôi giày này bỏ đi, tôi mua đôi mới cho cô.”
8
“Dì nhỏ ơi, dì với chú hai đang lén lút yêu nhau đúng không?”
Tay trái của Hạo Miểu đang bó bột, quấn một lớp băng dày, treo lủng lẳng trên dây đeo cổ.
Đôi mắt tròn xoe của con bé nhìn tôi đầy tò mò.
Từ bệnh viện về đến nhà chị, Họa Tư Dận luôn đi cùng chúng tôi.
Vừa tắm rửa và thay đồ cho Hạo Miểu xong, con bé liền nói một câu khiến tôi chết đứng.
Tôi theo phản xạ quay đầu nhìn cánh cửa phòng chưa đóng hẳn.
Chị và anh rể vẫn đang ngồi ngoài phòng khách.
Tôi lặng lẽ khép cửa lại, hạ thấp giọng: “Sao… sao con lại nói thế?”
Hạo Miểu cũng hạ giọng theo, nhỏ xíu: “Lúc ở trong xe, dì ngủ gật, chú hai cứ nhìn dì mãi.”
“Cổ dì cứ gật gù, sắp ngã xuống rồi, chú hai đỡ đầu dì, để tựa lên vai chú ấy.”
Con bé đột nhiên nở nụ cười ngượng ngùng pha chút ranh mãnh.
“Con còn thấy chú hai lén hôn dì nữa!”
Tim tôi khựng lại một nhịp.
Trạng thái tim đập dồn mà tôi đã cố đè nén trên xe, lại trào dâng trở lại.
Khoảnh khắc tôi dựa đầu vào vai Họa Tư Dận, tôi hoàn toàn tỉnh táo.
Mùi gỗ trầm ấm quen thuộc, riêng có của người đàn ông ấy, trong khoảng cách gần đã xộc thẳng vào mọi giác quan của tôi.
Xe hơi.
Người đàn ông.
Hương gỗ.
Ba thứ ấy vẽ lại khung cảnh mơ hồ như mộng trong trí nhớ tôi.
Mi mắt khẽ run.
Ngay trước lúc tôi mở mắt, đầu ngón tay lạnh lạnh của Họa Tư Dận khẽ chạm vào mi mắt tôi.
Anh hơi cúi đầu, hơi thở nóng nhẹ phả qua vành tai tôi.
Giọng nói trầm khẽ: “Ngủ đi.”
Có lẽ chính khung cảnh ấy khiến Hạo Miểu tưởng rằng anh đã hôn tôi.
Không trách con bé hiểu lầm.
Nhưng với tôi, cơn buồn ngủ lúc ấy lập tức tan biến, đầu óc tỉnh táo hẳn.
Lúc Họa Tư Dận nói hai chữ ấy sát tai tôi, môi anh dường như lướt nhẹ qua tai tôi.
Nhẹ như một cái chạm.
Tựa như một nụ hôn khẽ.
Lại giống như một giọt mưa đầu hè rơi xuống, chạm vào tim tôi.
Trong đầu tôi, trời bắt đầu đổ cơn mưa mùa hạ phương Nam.
Ẩm ướt.
Dính rịt.
Nóng nực.
Và ngột ngạt đến nghẹt thở.
Cả hơi thở cũng trở nên rối loạn.
9
Tôi có chút bất an.
Thái độ của Họa Tư Dận cho thấy anh không hề muốn mình chỉ là “chú hai” đơn thuần.
Câu “Cảm ơn chú hai đã cứu cháu” của tôi, hình như chú không chấp nhận.
Nhưng chú cũng không ép buộc.
Anh là người bận rộn.
Công việc, xã giao nối tiếp không dứt.
Thường xuyên không thấy bóng dáng, đến rồi lại đi, không ai đoán được lịch trình.
Những năm trước, tôi cũng chỉ được gặp anh vào dịp lễ Tết.
Mỗi năm gặp chưa đến vài lần.
Nhưng kể từ sau tiệc sinh nhật của bà cụ, chỉ cần có thời gian rảnh, anh lại đến tìm tôi.
Tuần thứ hai sau khi rời khỏi nhà họ Họa, anh vừa xuống máy bay đã lái xe thẳng đến trường tôi.
Khi tôi vừa làm xong thí nghiệm với nhóm, bước ra khỏi tòa nhà, liền thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ dưới tầng.
Cửa kính hạ xuống một nửa, Họa Tư Dận ngồi bên trong.
Khung cửa sổ bên đối diện in bóng mặt trời hoàng hôn, ánh sáng phủ lên người anh, tạo thành một góc nghiêng khuôn mặt gần như hoàn hảo.
Tôi đứng nhìn cảnh ấy, trong phút chốc đầu óc trống rỗng vì mệt mỏi.