Chương 3 - Chồng Tổng Tài Khóc Lóc Trên Livestream
10
Khi tôi hoàn toàn tỉnh táo, tôi đã nằm trên chiếc sofa mềm mại trong một văn phòng rộng rãi.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
Thấy tôi mở mắt, Giang Thì Yến ngay lập tức đưa tôi một chiếc cốc sứ:
“Đây là nước mật ong, uống vào sẽ dễ chịu hơn.”
“Cảm ơn.”
Tôi chống tay ngồi dậy, nhận lấy cốc nước.
Vừa nhấp một ngụm, ánh mắt tôi vô tình lướt qua chiếc điện thoại đặt trên bàn trà.
Màn hình vẫn đang dừng lại ở trang tìm kiếm của Baidu với nội dung:
“Cách làm dịu chứng sợ máu”.
Khoan đã… Giang Thì Yến còn biết tôi mắc chứng này sao?
Tôi lặng lẽ nhìn anh ta.
Nhận ra ánh mắt tôi, anh ta rõ ràng ngẩn người, vành tai dần đỏ lên.
Anh ta lập tức ho khẽ một tiếng, nhanh chóng nói lời xin lỗi:
“Xin lỗi, tôi đã không kiểm soát tốt an ninh trong tòa nhà, khiến em hoảng sợ.”
“May mà em không sao.”
Tôi lắc đầu, bật cười:
“Cô gái đó có thẻ nhân viên của đoàn phim, cho dù anh có muốn để ý, cũng khó phát hiện được.”
Nhớ lại gương mặt của cô ta, tôi khẽ nhíu mày:
“Nhưng mà, tôi cảm thấy hình như đã từng thấy cô ta trước đây.”
“Còn một điều lạ hơn— rõ ràng lúc đầu cô ta có ác ý với tôi.”
“Tại sao lại đột nhiên quay sang đâm Tiết Trạch?”
“Lẽ nào… tôi đã bị cô ta theo dõi từ trước?”
Nghe vậy, Giang Thì Yến lập tức căng thẳng.
Anh ta nhanh chóng cầm lấy điện thoại:
“Tôi sẽ bảo thư ký Chu sắp xếp thêm vài vệ sĩ cho em.”
“Không cần nghiêm trọng như vậy đâu.”
Tôi lắc đầu.
Trực giác mách bảo tôi rằng, chuyện này vẫn còn điều đáng điều tra.
Nếu cắt đứt manh mối quá sớm, có thể sẽ bỏ lỡ điều gì đó.
11
Vì vết thương của Tiết Trạch khá sâu, cần nhập viện điều trị, nên đoàn phim buộc phải tạm dừng quay tại thành phố A.
Sự việc này cũng nhanh chóng leo lên top trending.
Fan của Tiết Trạch phẫn nộ, điên cuồng công kích hành vi cực đoan của fan cuồng.
Nhưng fan còn chưa kịp chửi bới được bao lâu, hot search đã nhanh chóng bị đè xuống.
Ngay cả Tiết Trạch cũng đích thân lên tiếng, tuyên bố không truy cứu trách nhiệm của kẻ tấn công.
Lập tức, cư dân mạng càng hứng thú hơn, rần rần suy đoán xem cô gái kia rốt cuộc có thân phận gì.
Còn tôi, trong mấy ngày bị ép phải tạm ngừng quay, đến mức suýt nữa đếm được cả số viên gạch lát trong khách sạn.
Chán quá, tôi lướt vòng quanh WeChat Moments, lại tình cờ phát hiện Giang Thì Yến vẫn đang ở thành phố A.
Anh ta đăng một bức ảnh bắt tay, chắc là vừa thành công ký kết một thương vụ.
Đúng lúc đó, ứng dụng video ngắn đột nhiên gửi một thông báo đẩy:
【Người bạn thường xem – “Giang Thì Yến” đang phát trực tiếp】
Tôi theo phản xạ bấm vào.
Trên màn hình, Giang Thì Yến vẫn ngồi trong văn phòng công ty con, vừa xem tài liệu, vừa livestream.
Bình luận bay nhanh đến mức sắp che kín màn hình:
【Giang thiếu, anh lâu lắm không livestream rồi! Thế nào? “Chiến dịch” hôm đó có thành công không?】
【Chị dâu đã bắt đầu nhen nhóm tình cảm với anh chưa? Nhìn anh cười tủm tỉm thế kia, có chuyện gì đó đúng không? Mau kể cho tụi này đi!】
Giang Thì Yến nhẹ nhàng đẩy gọng kính gold rim, lướt nhìn bình luận, rồi cười lắc đầu:
“Chiến dịch thất bại rồi.”
“Nhưng, từ hôm đó đến giờ, vợ tôi đã nói với tôi tổng cộng hai mươi tư câu!”
“Hơn nữa, cô ấy vẫn chưa biết vụ hot search hôm đó. Tôi nghĩ hiệu ứng bất ngờ vẫn còn.”
“À đúng rồi, hôm đó tôi còn ôm được cô ấy. Cô ấy… cô ấy thơm lắm…”
Đột nhiên, vẻ mặt anh ta vừa phấn khích vừa ngượng ngùng, giật kính xuống, che mặt lại.
Bình luận nhảy lên như sóng thần:
【Đỉnh cao của tình yêu cuồng nhiệt đây rồi! Đếm từng câu nói của vợ luôn á!】
【Mới ôm được vào ban ngày thì có gì đáng nói? Nào, mau tiến lên level tiếp theo! Phải có “ôm buổi tối”!】
【Anh là tổng tài bá đạo đó! Phải quyến rũ cô ấy! Phải ép sát tường! Phải cưỡng hôn! Phải thế này thế kia nữa chứ!】
…
Tôi bóp trán, thật sự không biết làm thế nào với đám cư dân mạng này.
Nhưng Giang Thì Yến lại trông có vẻ rất vui.
Nghĩ một lúc, tôi quyết định cầm điện thoại, nhắn tin WeChat cho anh ta:
【Tối nay anh có rảnh không?】
12
Ngay lúc đó, trong livestream, một tiếng “tinh!” vang lên.
Màn hình hiển thị tin nhắn đến.
Giang Thì Yến trợn to mắt, cuống quýt chộp lấy điện thoại, đôi mắt lấp lánh hưng phấn đến cực điểm.
Cả khung livestream còn hơi rung nhẹ vì hành động của anh ta.
“Vợ tôi nhắn tin cho tôi rồi! Vợ tôi nhắn tin cho tôi rồi!”
“Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động nhắn tin cho tôi…”
“Cô ấy hỏi tôi tối nay có rảnh không!”
Cư dân mạng bùng nổ ngay lập tức:
【Nhanh nhanh! Trả lời có rảnh đi! Hợp đồng, tài liệu gì đó không quan trọng, chị dâu mới là quan trọng nhất!】
【Trời cao lại ban cho anh một cơ hội nữa rồi! Mau chớp lấy đi! Phải đốt lửa tình yêu lên!】
Chẳng mấy chốc, tôi nhận được tin nhắn hồi đáp:
【Có.】
【Sao vậy?】
Tôi nhìn hàng chữ lạnh nhạt trên màn hình mà cạn lời.
Thân nhiệt 37°C mà vẫn có thể gõ ra dòng chữ lạnh âm 37°C như này à?
Nhìn anh ta sốt sắng như phát rồ trong livestream, tôi bật cười, gửi thêm một tin nhắn:
【Anh ăn tối chưa?】
【Muốn đi ăn cùng tôi không?】
Ngay khi tin nhắn vừa gửi đi, livestream bùng nổ ngay tức khắc.
“A a a a a! Mọi người ơi! Vợ tôi rủ tôi đi ăn tối!”
Giang Thì Yến phấn khích đến mức lộn mèo một vòng ngay trên sofa.
【Anh lộn cái gì mà lộn?! Mau đồng ý đi chứ!】
Giữa hàng loạt bình luận hối thúc, tôi lại nhận được một tin nhắn ngắn gọn đến mức cụt lủn:
【Được.】
“……”
Tôi âm thầm bĩu môi.
Không phải chứ, tại sao anh ta cứ phải bày ra dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo trước mặt tôi?
Không phải anh ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần mặc sơ mi ướt, cài cúc một nửa, nhảy múa quyến rũ dưới ánh đèn lãng mạn rồi sao?
Nghĩ đến đây, tôi nghiêng đầu, nhìn về bảng điều khiển hệ thống đèn trong khách sạn.
Trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Giang Thì Yến, bà đây bắt đầu thấy hứng thú với anh rồi.
Tối nay, anh nhất định phải nhảy cho tôi xem!
13
Do vụ việc của Tiết Trạch, mấy ngày nay đám paparazzi đều dồn hết sang bệnh viện.
Thế nên tôi hẹn Giang Thì Yến ngay tại nhà hàng trong khách sạn.
Nhìn tôi móc ra một chai rượu vang cỡ lớn, anh ta rõ ràng hơi khựng lại.
“Sao thế? Anh không biết uống rượu à?”
Tôi giả vờ hỏi với vẻ hồn nhiên vô (số) tội.
Giang Thì Yến tửu lượng kém, là một trong số ít điều tôi biết về anh ta.
Mẹ anh ta từng lén nói với tôi rằng, chỉ cần uống vài giọt rượu, anh ta sẽ bị say mơ màng.
Những lúc tham gia tiệc rượu, thư ký Chu luôn là người thay anh ta cản rượu, để anh ta giữ được cái đầu lạnh trên thương trường.
Lúc trước tôi không để tâm lắm.
Nhưng bây giờ thì khác rồi~
Tôi chỉ cần làm anh ta hơi say một chút, đầu óc chậm chạp một chút…
Thế thì không phải anh ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi sao?
Giang Thì Yến không từ chối, chỉ lặng lẽ nhìn tôi rót một chút rượu vào ly của anh ta.
Quả nhiên.
Sau khi ăn xong, anh ta miễn cưỡng uống hai ngụm, nhưng khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng.
“Trễ rồi, về phòng thôi.”
Anh ta vội vàng đứng dậy, có vẻ muốn rời đi trước khi mất kiểm soát.
“Được thôi.”
Tôi đồng ý, nhưng khi vừa đứng lên, tôi cố tình lảo đảo một chút.
“Em sao vậy?”
Giang Thì Yến lập tức hoảng hốt, vội vòng qua đỡ tôi.
Tôi cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt thì nhíu mày, ôm trán, giả vờ chóng mặt, vô tình tựa vào lòng anh ta.
“Hình như em uống nhiều quá rồi… Anh đưa em về phòng được không?”
Ngay khi tôi vừa nói xong, lồng ngực anh ta bên tai tôi bỗng dồn dập hẳn lên.
“Được.”
14
Trên đường về, tôi cố tình đi chậm rãi, giữ chặt tay anh ta, kéo dài thời gian.
Như tôi dự đoán, vừa đưa tôi vào phòng xong, tửu lượng tệ hại của anh ta liền mất khống chế.
Mí mắt anh ta hơi cụp xuống, ánh mắt lờ đờ, trông có vẻ đã say thật.
Tôi vội kéo anh ta vào phòng, khóa cửa lại.
Rồi thuận tay bật chế độ đèn lãng mạn…
Ngay lập tức, ánh sáng vàng cam dịu nhẹ tràn ngập khắp căn phòng.
Chế độ này còn đi kèm nhạc jazz du dương, nghe mà khiến tim người ta đập rộn ràng.
Huống hồ là một người đã hơi say như Giang Thì Yến.
Anh ta khựng lại, nhưng cũng ngoan ngoãn để tôi dẫn đến mép giường ngồi xuống.
“Em cũng say à?”
Tôi rót cho anh ta một ly nước ấm, chọc ghẹo:
“Anh chỉ uống có hai ngụm thôi mà, không đến mức này chứ?”
Một câu nói, dường như chọc trúng lòng tự trọng của anh ta.
“Không.”
Giang Thì Yến lắc đầu, nhưng bàn tay lại vô thức tháo lỏng cà vạt.
Xương quai xanh tinh tế thấp thoáng dưới ánh đèn mờ ảo, trông có vẻ cực kỳ gợi cảm.
“Vậy à.”
Tôi gật gù, rồi thản nhiên ngả người lên ghế quý phi, tiện tay vẫy vẫy:
“Cảm ơn vì đã đưa tôi về. Giờ anh có thể về phòng được rồi, ngủ ngon nhé~”
Giang Thì Yến hơi sững lại, đôi mắt mơ màng nhìn tôi.
Rõ ràng… anh ta không có ý định rời khỏi mép giường.
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn vang lên:
“Hứa Dao.”
“Ừm?”
“Anh có thể… làm một chuyện rồi mới đi không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, đã thấy anh ta siết chặt hai tay, như thể hạ quyết tâm điều gì đó.
Rồi lập tức đứng dậy, bước thẳng vào phòng tắm.
“Chuyện gì đây?”