Chương 5 - Chồng Tôi Và Người Yêu Cũ

Lạ thật, khi nhìn thấy cảnh đó, tôi lại không đau lòng như mình tưởng.

Tôi lưu lại video, rồi mở khung trò chuyện với Tần Phong.

Anh ấy là một luật sư trẻ tôi quen khi làm tình nguyện, rất đáng tin.

Vừa nghe tôi rủ đi ăn, anh ấy đã ngạc nhiên như thể vừa trúng số: “Trời ơi, tôi có vinh hạnh gì thế này!”

Tôi bật cười, rồi thẳng thắn nói: “Tôi sắp ly hôn. Có vài việc cần hỏi luật sư, đương nhiên phải có thành ý.”

Khung chat im lặng vài giây, Tần Phong trầm giọng đáp: “Có tôi ở đây, tôi sẽ không để cô chịu thiệt.”

9

Hôm hẹn Tần Phong ăn tối, Trần Hiển gọi điện cho tôi.

“Em đang ở đâu thế?”

Giọng anh ta có chút hoảng hốt: “Tủ quần áo trống trơn, mỹ phẩm của em cũng không thấy đâu cả?”

Tôi vừa kẻ son, môi vẽ thành một đường cong hoàn hảo, vừa ngắm mình trong gương:

“Nhà chật quá, em ra ngoài ở vài hôm.”

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, rồi giọng Trần Hiển dịu lại: “Vậy làm em chịu thiệt rồi. Đợi Na Na hồi phục, anh sẽ tìm nhà cho cô ấy.”

Tôi chỉ “ừ” một tiếng lạnh nhạt rồi dứt khoát cúp máy.

Nhà hàng Pháp trong buổi chiều tà rực rỡ ánh đèn.

Từ xa tôi đã thấy bóng dáng cao ráo của Tần Phong đang ngó nghiêng tìm tôi trước cửa.

Hôm nay anh ấy ăn mặc rất chỉn chu, khi thấy tôi, đôi mắt sáng lên, vẫy tay đầy hào hứng như một chú chó lớn vẫy đuôi.

Gọi món xong, tôi mở album ảnh trong điện thoại, đẩy đến trước mặt anh ấy.

Biểu cảm của Tần Phong dần đông cứng lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn:

“Nhìn chung thì bằng chứng chưa đủ mạnh. Nếu ly hôn ngay, em sẽ chẳng được chia là bao.”

“Nhưng nếu em đã muốn ly dị thì cứ làm thôi, chẳng cần vì chút tiền mà phải tiếp tục chịu đựng.”

Nói xong, anh ấy rút từ trong áo vest ra một chiếc thẻ, đẩy qua cho tôi:

“Năm trăm triệu này em cầm tạm. Không cần trả. Xem như tôi tiếp tục làm tình nguyện.”

Tôi sặc cả ngụm rượu vang, suýt phun ra.

Vội đẩy thẻ trả lại, dứt khoát từ chối ý tốt của anh ấy.

Tôi quyết định sẽ thu thập thêm bằng chứng ngoại tình rồi mới chính thức đệ đơn ly hôn.

Tần Phong gật đầu, giọng nói ấm áp:

“Dù em chọn thế nào, tôi cũng sẽ luôn đứng về phía em.”

“Cảm ơn anh.”

Chúng tôi nâng ly, tiếng ly chạm nhau vang lên trong trẻo.

Ngay khoảnh khắc đó, nụ cười trên môi tôi khựng lại.

Qua lớp ly trong suốt, tôi nhìn thấy hai bóng người quen thuộc —

Trần Hiển đang ân cần kéo ghế cho Chu Na.

Trước mặt họ là phần ăn dành cho cặp đôi. Khi phục vụ mang khăn ăn đến còn khen:

“Vợ anh đẹp quá!”

Trần Hiển chỉ mỉm cười, không nói gì.

Chu Na thì lại nũng nịu đùa:

“Cảm ơn nhé. Chồng tôi có mắt nhìn lắm đó.”

Tôi vô thức dùng móng tay cào một đường lên thành ly.

Đúng lúc đó, Trần Hiển bất ngờ quay đầu lại.

Bốn mắt chạm nhau.

Sắc mặt anh ta lập tức tái mét.

Còn môi Chu Na thì cong lên, nở nụ cười đầy đắc thắng.

10

“Sao thế?”

Tần Phong nhạy bén nhận ra sự khác thường của tôi.

“Không sao.”

Tôi đặt ly rượu xuống, giọng điềm tĩnh đến mức chính bản thân cũng ngạc nhiên: “Chúng ta đi thôi.”

Vừa đứng dậy, Trần Hiển bất ngờ lao đến, túm lấy cổ tay tôi: “Vợ ơi, để anh đưa em về.”

Ngón tay anh ta lạnh ngắt, còn đang run nhẹ.

Tần Phong đúng lúc lên tiếng, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Ơ? Chú ơi, vừa rồi chị kia còn gọi chú là chồng mà? Rốt cuộc ai mới là vợ chú vậy?”

Giọng anh ấy không quá to, nhưng vừa đủ để mấy bàn xung quanh đều nghe rõ mồn một.

Mặt Trần Hiển lập tức trắng bệch.

Tôi nhẹ nhàng rút tay về, gật đầu với Tần Phong: “Làm phiền anh đưa tôi về.”

“Vinh hạnh của tôi.”

Tần Phong cười tươi như thể hoàn toàn vô hại.

Khi xe lăn bánh, qua gương chiếu hậu tôi thấy Trần Hiển đang chạy theo phía sau, ánh mắt không rời chiếc xe một giây nào.

Bóng anh ta trong gương ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn là một chấm mờ đen nhòe trong đêm.

11

Vừa vào đến nhà, điện thoại đã đổ chuông — là Trần Hiển.

“Vợ ơi, chuyện hôm nay em đừng hiểu lầm.”

Giọng anh ta cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng: “Na Na gọi anh là chồng chỉ là đùa thôi mà, em đừng để tâm.”

Tôi im lặng.

Hai giây sau, không gian đầu dây bên kia cũng rơi vào im lặng.

Trần Hiển dè dặt hỏi tiếp: “Em đang ở đâu? Anh tới đón em về nhà nhé?”

“Đợi Chu Na khỏi hẳn đã.”

Tôi lạnh nhạt đáp.

“Cô ấy khỏi rồi!”

Trần Hiển lập tức đáp lời: “Anh cũng đã tìm chỗ ở mới cho cô ấy rồi, mai cô ấy sẽ dọn đi.”

“Vậy để mai nói tiếp.”

Không đợi anh ta lên tiếng nữa, tôi dứt khoát cúp máy.

Vừa đặt điện thoại xuống chưa được hai phút, màn hình lại sáng lên.

Lần này là một số lạ.

“Cô dựa vào cái gì mà đòi đuổi tôi?!”

Giọng chua chát của Chu Na như muốn xuyên thẳng vào tai tôi: “Đây là nhà của A Hiển, anh ấy muốn ai ở thì người đó ở!”

“Tôi thật sự xem thường cô rồi… ngoài mặt thì giả vờ đáng thương, sau lưng thì giở thủ đoạn thấp hèn!”

“A Hiển đã nói hết với tôi rồi,”

Cô ta bật cười lạnh, không giấu nổi sự cay nghiệt trong lời nói: “Cô bị trầm cảm đúng không? Người mắc bệnh tâm thần mà cũng kết hôn à? Đó là lừa đảo đấy!

A Hiển chỉ vì mềm lòng mới cưới cô, chứ anh ấy chưa từng yêu cô!”

“Anh ấy nói với tôi, sống với cô… chán muốn chết!”

“Vậy à?”

Tôi cười lạnh, giọng sắc như dao: “Nhưng để cầu xin tôi quay về, anh ta lại sẵn sàng đuổi cô ra khỏi nhà đấy.”

Nói xong, tôi dập máy thẳng tay.

Màn hình điện thoại tối đi.

Căn phòng im lặng đến đáng sợ.

Tôi ngồi đó, nhìn chằm chằm vào màn đêm ngoài cửa sổ.

Lồng ngực âm ỉ đau, như có thứ gì đó đang âm thầm vỡ nát.

Trần Hiển vậy mà lại đem chuyện tôi bị trầm cảm kể cho Chu Na.

Rõ ràng trước đây anh ta từng nói sợ người khác nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ thị, nhất quyết giấu kín chuyện này, còn cấm người khác nhắc tới vì sợ tôi buồn…

Điện thoại lại sáng lên, một tin nhắn mới hiện ra —

Chu Na: “Cô đừng đắc ý quá. Rồi xem.”

12

Chu Na đăng một bài dài trên mạng xã hội, tố tôi “dùng trầm cảm để tống tình, lừa cưới”, bịa chuyện tôi là một kẻ tâm trạng thất thường, hai mặt, giả tạo.

Còn cô ta và Trần Hiển mới là tình yêu đích thực bị ép chia ly vì tôi — người luôn dọa dẫm tự tử mỗi khi bị phản đối.

Bài viết nhanh chóng lan truyền chóng mặt.

Phần bình luận ngập tràn sự đồng cảm dành cho Chu Na và những lời chỉ trích cay nghiệt nhắm vào tôi.

Dưới sự dẫn dắt “vô tình” của cô ta, rất nhanh, dân mạng tìm ra tài khoản mạng xã hội của tôi.

Tin nhắn riêng lập tức ngập tràn những lời chửi rủa của người lạ.

Trần Hiển gọi cho tôi, xin lỗi thay Chu Na: “Na Na còn trẻ con, em đừng chấp cô ấy.

Anh sẽ bảo cô ấy xóa bài.”

Rồi lại lưỡng lự nói thêm: “Cô ấy sợ anh bỏ rơi nên mới như vậy… anh định để cô ấy ở lại nhà thêm vài hôm, vợ à…”

Tôi dập máy thẳng tay, chẳng buồn nghe anh ta xạo thêm nữa.

Không còn gì đáng để mềm lòng nữa rồi.

Khi dư luận lên đến đỉnh điểm, tôi tung ngay đoạn ghi âm cuộc gọi của Chu Na, cùng với loạt tin nhắn mắng chửi tôi vào nửa đêm mấy ngày gần đây.

Cô ta chửi xong thì rút lại, nhưng tôi đã chụp hết lại.

Dư luận lập tức đảo chiều.

Chưa đầy 24 tiếng sau, cô ta bị cư dân mạng chửi đến mức phải xóa tài khoản, rút lui trong nhục nhã.

Ba ngày sau, Trần Hiển tìm đến tôi, cau mày nhìn tôi với giọng điệu đầy trách móc:

“Na Na vốn đã yếu, giờ lại phải nhập viện. Em làm to chuyện thế này, sau này cô ấy còn mặt mũi nào mà sống?”

Tôi siết chặt nắm tay, các đầu ngón tay lạnh buốt: “Vậy khi cô ta bịa chuyện lên mạng, anh đã từng nghĩ tôi sẽ sống thế nào chưa?”

“Anh không có ý đó…”

Giọng anh ta chùng xuống: “Vợ à, em rộng lượng một chút, đăng bài giải thích đi… cứ nói là hiểu lầm thôi.”

Tôi hoàn toàn thất vọng.

Tôi rút bản thỏa thuận ly hôn từ trong túi, đặt mạnh xuống bàn: “Ký đi.”

Sắc mặt Trần Hiển biến hẳn, anh ta chụp lấy tay tôi: “Vợ à, em bình tĩnh đã…”

“Tôi rất bình tĩnh.”

Tôi hất tay anh ta ra: “Trần Hiển, tôi đã cho anh cơ hội rồi.”