Chương 3 - Chồng Tôi Là Tiểu Tam Kỳ Lạ
6
Mười phút sau.
Tôi thay bộ đồ thoải mái, xuống nhà thì thấy Lục Tầm đã đứng nghiêm chỉnh ở dưới lầu, cả người đen sì sì, trùm kín mít không sót kẽ nào.
Tôi bước tới, giật khẩu trang của anh xuống:
“Lục Tầm, anh không thấy bí à? Với lại bác sĩ nói anh cần hít thở không khí trong lành đấy.”
Lục Tầm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có người qua lại, liền lôi từ trong túi ra một cái kính râm to tổ chảng, gần như che nửa mặt.
Tôi giữ lấy tay anh, khó hiểu hỏi:
“Lục Tầm, đi siêu thị mà đeo cái kính này thì kỳ lắm đấy.”
Lục Tầm ngơ ra hai giây, lại móc tiếp một chiếc mũ lưỡi trai màu đen ra.
Tôi: ?
Hành động kỳ quặc của anh khiến tôi có ảo giác như thể hai đứa sắp đi ăn trộm trong siêu thị vậy.
Tôi bất lực xoa trán:
“Lục Tầm, tụi mình chỉ đi siêu thị mua vài món đồ sinh hoạt thôi mà, đâu phải đi ăn trộm…”
Lục Tầm tái mặt, lập tức bịt miệng tôi lại, giọng hạ xuống cực thấp:
“Nhỏ tiếng thôi, em nói vậy nghe có ra gì không hả?”
Tôi: ?
Tôi vừa định mở miệng phản bác.
Thì tin nhắn từ cô bạn thân có ảnh đại diện là oppa Hàn Quốc hiện lên.
“Bé yêu à, xin lỗi nha, chị đang tăng ca, mai còn phải đi công tác nữa, thật sự không có thời gian đi mua sắm với em được.”
7
Tôi gỡ tay Lục Tầm ra, trống một tay nhắn lại một icon đơn giản:
【Không sao đâu.】
Vừa nhấn gửi xong.
Giọng điệu đầy cay cú của Lục Tầm đã vang lên ngay trên đỉnh đầu:
“Ngày nào cũng bận đến mức không rảnh nổi hai mươi phút đi siêu thị…”
“Trời đất ơi, chắc là làm công việc lương mười triệu đô mỗi tháng quá ha?”
Tôi liếc mắt nhìn anh, vừa định đáp lại.
Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh ta cướp lời trước.
Giọng Lục Tầm mang theo vẻ ngạc nhiên có phần cố ý, nói chậm rì rì:
“Gì cơ? Không phải à? Bận rộn như vậy mà lương tháng chỉ có ba ngàn à?”
“Haizz, nhưng Ninh Ninh à, em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.”
“Anh ta không đi siêu thị với em, chứng tỏ em chẳng quan trọng trong lòng anh ta. Chỉ đơn giản vậy thôi, không có gì sâu xa cả.”
“Đương nhiên là không thể nào vì có người khác đâu, chắc chắn không phải vậy…”
“Ninh Ninh, em nhất định nhất định đừng nghĩ lung tung đó nha…”
Ba chữ cuối cùng anh ta cố tình nhấn mạnh.
Tôi nghe mà mặt mày tối sầm, giơ tay thúc cùi chỏ cho anh ta một cái.
“Anh nói bậy bạ cái gì vậy? Em hiểu cô ấy, em tin cô ấy, cô ấy không phải người như vậy, anh không được nói xấu cô ấy. Tụi em còn hẹn gặp nhau tối nay, mai còn đi công tác cùng nhau một tuần nữa kia kìa…”
Biểu cảm của Lục Tầm trong nháy mắt cứng đờ lại.
Như thể toàn bộ sức lực và mưu tính trong người anh ta đều tan biến sạch sẽ.
Anh lảo đảo vài bước, trông y như một con chó nhỏ bị chủ đá một cú, run rẩy muốn chui tọt vào một góc nào đó để trốn.
8
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Vội vàng buông điện thoại, chạy đến bên cạnh anh.
“Lục Tầm? Anh sao vậy? Có chỗ nào không khỏe hả?”
Lục Tầm không nói một lời, ôm ngực ngồi phịch xuống sofa.
Tôi hoảng hốt đứng dậy định gọi cho bác sĩ.
Lục Tầm như bị điện giật, bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi, vội vã mở miệng:
“Phải.”
Tôi mơ hồ: “Cái gì cơ?”
Lục Tầm ngẩng đầu nhìn tôi, đuôi mắt đỏ ửng mong manh, đôi môi mỏng gần như dừng lại ở khoảng cách ba phân so với mặt tôi.
“Là… anh thấy không khỏe, Ninh Ninh, anh thật sự rất khó chịu, cực kỳ khó chịu…”
Tôi lo lắng nhìn vết thương trên trán anh:
“Là đau ở đây sao? Hay là đau chỗ nào khác?”
Anh thuận thế siết chặt tay tôi hơn, giọng khẽ run:
“Em nghe thử xem, tim anh có đang đập loạn không…”
“……?”
Tôi cảm giác như mình vừa bị ảo giác đánh lừa.
9
Lục Tầm nói anh bị hồi hộp.
Vừa nói vừa yếu ớt dụi vào lòng tôi.
“Ôm một cái đi… ôm rồi sẽ không hoảng nữa…”
Tôi đứng cứng đờ tại chỗ, không biết nên phản ứng ra sao.
Tôi từng thấy anh trong phòng họp, lạnh lùng không nương tay ép đối phương đến mức á khẩu.
Từng thấy anh mất kiểm soát, đỏ hoe mắt ép tôi vào tường.
Nhưng chưa bao giờ thấy một Lục Tầm như bây giờ.
Tôi hoàn toàn không biết phải làm gì.
Nhưng lại không tài nào từ chối được.
“Ninh Ninh, nếu tối nay em bỏ mặc anh một mình… anh nghĩ anh thật sự sẽ đau khổ mà chết mất… chết mất thật đó…”
Lục Tầm ngẩng đầu lên, giọt nước mắt trong suốt lấp lánh nơi hàng mi, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng vỡ vụn.
“Nên là, Ninh Ninh… em thật sự sẽ bỏ rơi anh để đi tìm cô ấy sao…? Em muốn nhìn thấy anh chết thật sao? Em nỡ lòng nào? Em thật sự nỡ lòng nhìn anh chết à?”
Tôi nhìn gương mặt đáng thương tội nghiệp của anh, tim lập tức bị bóp chặt, đau đến mức muốn thề ngay tại chỗ:
“Không đâu không đâu, em sẽ không bỏ anh để đi tìm cô ấy đâu, anh yên tâm, tối nay em sẽ ở bên anh, cho dù cô ấy có giận em, em cũng vẫn sẽ ở lại đây với anh.”
…Xin lỗi nhé, bạn thân yêu quý.
Tớ đúng là trọng sắc khinh bạn.