Chương 7 - Chồng Tôi Là Thiếu Tướng Độc Miệng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi thì bật cười, vừa khóc vừa nói:

“Tôi bị đánh một cái vì cô, thì ít nhất… cũng nên thật sự đánh lại cô một cái. Như vậy mới xứng với tội danh mà tôi bị gán.”

Thẩm Miên vừa khóc vừa gào, làm ầm cả nhà lên.

Tôi thì vừa đau, vừa tủi, chỉ muốn rời khỏi nơi đó, tìm Linh Hi.

Nghe nói… khi tôi chân thấp chân cao, vẻ mặt hoảng hốt rời khỏi đại viện quân khu, Hạ Cẩn Châu cũng định đuổi theo.

Nhưng lại bị Thẩm Miên đang nức nở chặn lại.

Chương 7

Chuyện Thiếu tướng Hạ vì một nữ tham mưu mà tát vợ mình ngay giữa đại viện quân khu nhanh chóng truyền khắp nơi.

Tôi và Hạ Cẩn Châu – cái gọi là “bí mật trong nhà” – từ nay đã bị phơi bày hoàn toàn trước ánh mắt thiên hạ.

Trước kia, tôi luôn da mặt mỏng, chỉ cần anh ta nói nặng một câu đã chịu không nổi,

sợ người khác cười chê, sợ bị khinh thường.

Nhưng đến nước này rồi, tôi lại bình tĩnh đến lạ.

Thậm chí còn gượng cười, an ủi lại Linh Hi:

“Không sao đâu, những ngày thế này… chẳng còn kéo dài bao lâu nữa. Sắp được giải thoát rồi.”

Tôi còn chưa nói dứt lời, thì nghe thấy tiếng lính cần vụ truyền báo từ bên ngoài:

“Thiếu tướng Hạ đến.”

Tôi sững người.

Sau cái tát hôm đó, chúng tôi đã suốt hai mươi ngày không gặp.

Trước kia mỗi khi đối mặt, anh ta luôn bày cái vẻ nghiêm mặt khó gần, còn tôi thì run run, chẳng biết nên ngồi hay nên đứng.

Còn bây giờ – gặp lại, cả hai đều thấy gượng gạo đến mức chẳng mở miệng được.

Cuối cùng, chính Hạ Cẩn Châu là người phá tan sự im lặng trước:

“Ngồi đi.”

Tôi cúi mắt ngồi xuống bên cạnh anh ta, lặng lẽ chờ.

Anh ta nhìn thoáng qua tôi, rồi chậm rãi hỏi:

“Vết thương trên mặt… thế nào rồi?”

Tôi đáp khẽ:

“Đã lành cả rồi.”

Lần đầu tiên, tôi thấy anh ta lúng túng.

Anh ta cố gắng nói gì đó, giọng trầm xuống:

“Chuyện hôm đó, tôi không cố ý… tôi…”

Nhưng Hạ Cẩn Châu lại chẳng thể nói tiếp.

Tôi khẽ mỉm cười:

“Chuyện qua rồi.”

Từ trước tới nay, những lần tôi ngồi cạnh anh ta, đều là tôi cố vờ vui vẻ, tìm chuyện để nói.

Hôm nay tôi im lặng, mà anh ta cũng chẳng biết nên nói gì.

Phải một lúc lâu sau, anh ta mới mở lời:

“Lão Hàn vừa mở một khu suối nước nóng dưỡng sinh, mời tôi đến thư giãn vài ngày. Em… tôi nhớ sức khỏe em không tốt, có muốn đi cùng không?”

Tôi hỏi ngược lại:

“Anh định mang cả Thẩm tham mưu theo sao?”

Hạ Cẩn Châu khựng lại, chỉ chốc lát rồi thẳng thắn:

“Tôi đã hứa với cô ấy… tôi…”

Tôi khẽ nhắm mắt rồi mở ra, giọng nhẹ mà kiên quyết:

“Tôi và Thẩm tham mưu không hợp, nếu đi chung chỉ khiến ai cũng khó xử. Anh đi với cô ấy đi, tôi không đi đâu.”

Từ trước đến nay, mỗi lần anh ta đi công tác, tôi đều nài nỉ muốn đi theo.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi chủ động từ chối.

Hạ Cẩn Châu hơi cau mày, cảm thấy có gì đó lạ lẫm, nhưng lại không hiểu nổi là lạ ở đâu.

Khi anh ta sắp lên đường, tôi đã dọn dẹp trong ngoài căn nhà đến sạch bóng.

Trước khi lên xe, anh ta bất ngờ giơ tay, khẽ chạm vào má tôi, giọng nói thấp, hiếm khi dịu dàng như thế:

“Đợi tôi về, chuyện dạo này… tôi sẽ cho em một lời giải thích.”

Tôi mỉm cười, rất dịu dàng:

“Vâng, em đợi.”

________________________________________

Lừa thôi.

Tôi không đợi.

Ngay khi Hạ Cẩn Châu vừa rời đi, tôi đã được mẹ anh ta gật đầu cho phép.

Tôi châm lửa, đốt cháy căn nhà nhỏ của quân khu, nơi tôi đã sống suốt mấy năm qua.

Ngọn lửa đỏ rực cháy sáng nửa bầu trời đêm.

Người ta chỉ thấy người vợ mà thiếu tướng chưa từng yêu, bị thiêu thành tro tàn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)