Chương 8 - Chồng Tôi Là Thần Tài
Tôi quay mặt đi, làm bộ lạnh lùng không quan tâm.
Thật ra… ngay khi nghe thấy ba chữ “yêu từ cái nhìn đầu tiên”, khóe miệng tôi đã không nhịn được mà cong lên rồi.
Cuối cùng cũng có người công nhận sắc đẹp của bà đây!
Anh ta đưa cho tôi một thứ.
“Thẻ đen, quẹt không giới hạn.”
Tôi biết chứ.
Chưa dùng bao giờ nhưng ai mà chưa từng thấy cảnh mấy con heo chạy?
Vấn đề là… tôi không thích.
Tôi lắc đầu từ chối.
“Vậy thì…” — anh ta nói tiếp — “Núi vàng nhé?”
Tôi còn chưa hiểu gì, anh ta đã kéo tôi đến trước một ngọn núi.
Rồi vô cùng bá đạo chỉ tay về phía trước: “Đây là núi vàng anh mua cho em. Sau này muốn bao nhiêu vàng thì tự đi đào.”
Tôi: “!!!”
Nước mắt trực trào.
Tình yêu này đúng là cảm động đất trời!
“Vậy nên, vợ yêu, có thể về nhà với anh rồi chứ?”
Tôi điên cuồng gật đầu.
Vừa nhào vào lòng anh ta, cả người anh ta khẽ run một cái.
Phải rất lâu sau tôi mới biết cái run đó có nghĩa gì.
Đó là cảm giác sống sót sau đại nạn — cuối cùng anh ta cũng đá văng được cậu “thanh mai trúc mã” chính hiệu của tôi.
Rồi anh ta còn âm thầm ra hiệu cho tài xế, bảo mau chóng điều người đó đến nơi càng xa càng tốt, tốt nhất là cả đời tôi cũng không gặp lại.
Bảo sao mỗi lần về làng tôi chẳng bao giờ thấy người đó nữa.
Người nhà còn nói là sang châu Phi làm việc rồi.
Nghĩ đến ánh mắt kia của ai đó, tôi cười khẩy.
Quá là cao tay!
“Đàn ông mà không có chút tâm cơ thì sao trụ nổi?”
“Nhưng mà dù anh có mưu mô cỡ nào đi nữa…”
“Vợ à, anh lại mua thêm một núi vàng nữa rồi, hôm nay mình đi đào không?”
Vừa nói vừa rút ra một cái… xẻng đưa cho tôi.
“……”
Anh ta đúng là biết cách nắm thóp tôi.
Nể mặt đống vàng kia, tôi cũng chẳng tiện nói gì thêm.
Chỉ là… tôi vẫn thấy kỳ lạ. Anh nói yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên nên mới đối xử tốt như vậy, nhưng làm sao chắc được là tôi cũng thích anh chứ?
Trước câu hỏi này, anh ta chỉ mỉm cười đầy bí ẩn.
Tôi truy hỏi mãi, anh mới chịu nói:
“Đêm đầu tiên gặp nhau em đã nhiệt tình như lửa rồi, anh biết là có hy vọng.”
“!!!”
Aaaa!
Im đi cho tôi nhờ!!!
Anh ta còn nói:
“Chỉ cần anh có mặt, có dáng, à… và có thật nhiều vàng, em kiểu gì cũng yêu chết anh.”
Ờ thì… đúng là lời thật lòng.
Tôi hừ hừ, nghênh mặt đầy kiêu ngạo:
“Nhưng mà anh không sợ em yêu vàng hơn yêu anh à?”
Anh ta khẽ nhíu mày, trông như đang suy nghĩ nghiêm túc thật.
“Em nói đúng.”
Nói rồi anh ta bước tới hai bước, giật cái xẻng khỏi tay tôi, vác tôi lên vai luôn.
Sau đó ném tôi vào trong xe.
Mọi động tác mượt mà như nước chảy mây trôi.
“Anh… anh làm gì vậy?”
Anh ta nhìn tôi, vừa cởi cà vạt vừa nói đầy gợi cảm:
“Thế nên anh phải thường xuyên nhắc nhở em nhớ lại tình yêu dành cho anh.”
Rồi quay sang dặn tài xế:
“Báo với công ty, mấy ngày tới tôi sẽ ở bên vợ, không xử lý việc gì hết.”
Trời đụ.
Anh ta nghiêm túc thật à?!
Aaaa!
Giờ mà cầu xin tha thứ còn kịp không?
“Em thấy sao?”
Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.
Tên khốn này, có cần phải… xấu xa thế không~