Chương 3 - Chồng Tôi Là Cơ Trưởng

11.

Mẹ chồng tôi tức đến mức phải nhập viện.

Tôi áy náy trong lòng, đành chủ động đến bệnh viện chăm sóc bà.

Tôi nấu món cháo bát bảo sở trường, canh lửa nhỏ suốt bốn tiếng, múc một bát đưa đến trước mặt mẹ chồng.

“Mẹ, ăn chút gì đi.”

Mẹ chồng tôi thì đúng là chê tôi đủ điều, nhưng có một điểm… bà rất thích đồ ăn tôi nấu.

Bà liếc nhìn bát cháo một cái, rồi hừ lạnh, quay mặt sang chỗ khác:

“Đồ lừa đảo!”

Tôi lau mồ hôi trán, cười gượng giải thích:

“Lúc đó con thực sự đã đi rồi mà, là con trai mẹ nắm cổ áo kéo con về đấy chứ!”

Quả thực là tôi đã định rời đi.

Hôm cuối cùng ở Pháp, sau khi đi chơi với Tống Kinh Yến cả ngày, tôi tranh thủ lúc anh ngủ say, lén kéo vali — vốn đã âm thầm chuẩn bị từ trước — định chuồn êm khỏi khách sạn.

Chưa kịp bước ra khỏi cửa, đã bị anh túm cổ áo kéo ngược về như xách gà con.

Mẹ chồng tôi rõ ràng không tin lời tôi nói, trừng mắt liếc tôi một cái:

“Con trai tôi còn chẳng thích cô, sao có thể đi bắt cô về?”

Tôi: “…”

Phải nói thật, ai có mắt cũng nhìn ra — Tống Kinh Yến không thích tôi.

Người anh ấy thích là Cố Tử Hàn.

Mẹ chồng nghiến răng nói tiếp:

“Nhất định là cô chạy đến trước mặt nó kể xấu tôi, nói tôi ép cô ly hôn, rồi giả vờ đáng thương để nó mềm lòng! Con tôi tốt bụng nên mới không nỡ chia tay cô!”

12.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Cố Tử Hàn – “bạch nguyệt quang” chính hiệu – xuất hiện.

“Dì ơi, nghe nói dì bị bệnh, cháu nấu ít đồ ăn mang đến cho dì, xem có hợp khẩu vị không ạ.”

Cô ấy xách theo hộp giữ nhiệt, mở ra là vài món được trình bày gọn gàng tinh tế.

Cuối cùng, ánh mắt cô ta nhìn về phía tôi, mỉm cười nhã nhặn:

“Chào chị dâu.”

Tôi cũng mỉm cười đáp lại đầy phép tắc, rồi yên lặng ngồi sang chiếc ghế bên cạnh.

Chuyện này không liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi vừa ngồi một bên vừa thong thả ăn bát cháo bát bảo do chính mình nấu.

Mẹ chồng tôi nếm thử một miếng rau xào, mặt cứng đờ ra ngay lập tức.

Cố Tử Hàn đầy mong đợi hỏi:

“Dì ơi, có hợp khẩu vị không ạ?”

Mẹ chồng tôi gượng gạo đáp:

“Mặn quá.”

Cố Tử Hàn hơi khựng lại một chút, rồi nhanh chóng múc thêm một bát canh gà:

“Dì nếm thử canh này nhé.”

Mẹ chồng vừa nhấp một ngụm, lập tức nhăn mặt nhổ ra:

“Ngấy quá, lại còn có mùi tanh nữa…”

Tôi ngồi cạnh, nhịn cười đến nỗi bụng đau muốn chết.

Mẹ chồng tôi xưa nay thẳng tính, hoàn toàn không để ý gương mặt Cố Tử Hàn đã lộ rõ vẻ tổn thương thế nào.

Nhưng cô ấy vẫn cố chấp:

“Dì thử món này nữa đi ạ?”

Mẹ chồng lập tức xua tay lia lịa:

“Thôi thôi, không ăn nữa đâu. Giờ dì chỉ muốn ăn món gì thanh đạm thôi.”

Nói rồi quay sang tôi:

“Chi Chi, múc cho mẹ bát cháo bát bảo nữa đi.”

Tôi nhún vai, bình thản đáp:

“Hết rồi.”

Mẹ chồng sững lại, ánh mắt đầy tủi thân nhìn tôi:

“Cháo con nấu cho mẹ, sao con lại ăn?”

Tôi không đổi sắc:

“Con đưa mẹ, mẹ không ăn. Mà mẹ cũng vừa nói là con nấu mà, vậy con ăn thì có gì sai?”

Mẹ chồng cúi đầu, giọng nhỏ hẳn:

“Thế… thế con nấu cho mẹ ít gì đó khác đi, mì cũng được…”

Tôi chẳng buồn nhúc nhích, giọng đều đều:

“Mẹ ơi, người ta Tử Hàn đã nấu biết bao nhiêu món ngon thế cơ mà, mẹ lại đòi con nấu mì, chẳng phải làm tổn thương tấm lòng người ta sao?”

Mặt mẹ chồng cúi còn thấp hơn nữa, lúng túng lẩm bẩm:

“Mẹ chỉ là… không thích ăn đồ dầu mỡ quá thôi mà…”