Chương 5 - Chồng Tôi Không Yêu Tôi

Trợ lý của anh nói anh đang họp với khách hàng, bảo tôi đợi một lát.

Năm phút sau, cửa văn phòng mở ra.

Bước ra ngoài là một người phụ nữ trẻ khí chất xuất chúng.

Tóc dài uốn xoăn sóng to màu đen, đôi mắt phượng sắc sảo, chân mày cong vút.

Bộ vest xanh rêu ôm sát dáng người, giày cao gót đen dứt khoát, bước đi mang theo phong thái mạnh mẽ.

Bóng lưng của cô ấy, trùng khớp với hình ảnh trong ký ức của tôi.

Tôi bước vào văn phòng, Lục Dự Chi vẫn đang vùi đầu vào đống tài liệu.

“Vợ yêu, đợi anh một chút, sắp xong rồi.”

Anh không ngẩng đầu lên, bút lia nhanh như gió.

Đợi anh xử lý xong, tôi mới lên tiếng hỏi.

“Người phụ nữ lúc nãy… là bạn gái cũ của anh sao?”

Một chút chấp niệm trong lòng tôi.

“Bạn gái cũ?”

“Anh chưa từng có bạn gái cũ.”

“Trước khi ở bên em, anh chưa từng yêu ai cả.”

Lục Dự Chi ngẩng đầu lên, nhíu mày, ánh mắt có chút khó hiểu.

“Nhưng năm anh tốt nghiệp, em đã thấy anh đi cùng một cô gái.”

“Cô ấy còn khoác tay anh nữa.”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, vội vàng đưa ra “bằng chứng”.

Không hề nhận ra, giọng điệu của mình đầy ghen tuông.

Lục Dự Chi đột nhiên hiểu ra vấn đề, vẻ mặt thoáng giãn ra.

“Cô ấy chỉ là một bạn học bên hệ phổ thông thôi.”

“Hôm đó cô ấy bị một tên biến thái bám theo, anh tình cờ đi ngang nên giúp cô ấy một chút.”

“Hơn nữa, bây giờ cô ấy đã lấy chồng, định cư ở nước ngoài rồi.”

Giọng anh mang theo ý cười, nhìn tôi đang tức giận hậm hực, tiện tay nhéo má tôi một cái.

“Em ghen cái gì mà ghen.”

“Anh chỉ giúp người ta, em đừng có gán bừa mác ‘người yêu cũ’ cho anh.”

“Anh còn không biết trong lòng em lại có một ‘bạn gái cũ’ của anh đấy.”

Cảm thấy chọc tôi chưa đủ, anh dùng cả hai tay véo má tôi.

“Được rồi được rồi, biết rồi!”

“Đừng có nhéo nữa, trôi hết lớp trang điểm của em bây giờ!”

Một chút bóng tối trong lòng tan biến, ánh nắng lại rực rỡ như cũ.

09.

Hiếm hoi lắm Lục Dự Chi mới chịu cho mình một ngày nghỉ.

Nhưng mà…

Tổng tài có nghỉ thì vẫn có mấy cuộc họp không thể không tham gia.

Tôi cuộn mình trên sofa xem TV.

Anh thì ngồi trong phòng làm việc, tham gia họp online.

Bàn trà trước mặt có một ly trà nóng vừa mới pha, hơi nước bốc lên, cuộc sống bình yên và ấm áp.

Tôi đưa tay vuốt tóc, bỗng nhiên…

Khuyên tai rơi xuống.

Trượt dọc theo gối ôm, rơi xuống khe ghế sofa.

Tôi đưa tay mò vào trong, tìm thấy khuyên tai.

Cùng lúc đó…

Tôi còn sờ trúng một vật khác.

Cảm giác không giống chất liệu của sofa.

Dính chặt vào đó.

Tôi thử gỡ ra, có thể lột xuống được.

Rất kỳ lạ.

Tôi lôi ra xem.

Là một miếng dán giữ nhiệt.

Hơn nữa, còn là loại tôi từng mua mấy tháng trước.

Vấn đề là…

Tôi chưa bao giờ dùng miếng dán này trên sofa.

Không phải tôi làm rơi.

Lẽ nào là trộm?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, tôi đã thấy nó thật nực cười.

Dùng phương pháp loại trừ, cuối cùng chỉ còn một nghi phạm duy nhất.

Lục Dự Chi.

Anh ấy cần miếng dán giữ nhiệt để làm gì?

Mấy tháng trước…

Đột nhiên ý tưởng lóe lên, tôi bừng tỉnh ngộ.

Cái đêm anh ấy bị cảm sốt…

Chẳng lẽ anh ấy không hề bị sốt nặng?

Chẳng lẽ anh ấy chỉ đang giả vờ?

Miếng dán giữ nhiệt này chính là bằng chứng.

Hừ, đàn ông, đúng là có tâm cơ.

Vậy nên, cái đêm anh ấy say rượu ở tiệc rượu…

Có thật là anh ấy say không?

10.

Một ngày nọ, Lục Dự Chi nhận được cuộc gọi từ nhà cũ.

Bảo rằng khi dọn dẹp đồ đạc của anh, có tìm thấy một bức thư.

Trên đó còn vẽ một bông hoa nhài.

Lúc tôi về đến nhà, thấy Lục Dự Chi đang ngồi trên sofa, chăm chú nhìn vào một tờ giấy.

Ánh mắt tôi lướt qua bàn trà.

Trên đó, một chiếc phong bì màu xanh nhạt, trên bì thư có vẽ một bông hoa nhài trắng, nằm yên lặng trên bàn.

Bùm!

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, như tôm luộc chín.

Đây chẳng phải là bức thư tôi viết cho anh ấy mấy năm trước sao?

Tại sao bây giờ anh ấy lại đang đọc nó?!

Lục Dự Chi nghe thấy tôi về, ngẩng đầu lên nhìn.

Mắt anh… hơi đỏ.

Tiểu khóc nhè.

Tôi bước tới, định giật lấy bức thư.

Dù gì cũng là thư viết từ mấy năm trước, giọng văn còn non nớt, nhìn lại thật xấu hổ.

Nhưng anh phản ứng nhanh như chớp, né tránh ngay lập tức.

Còn ôm chặt tôi, kéo tôi ngồi xuống lòng anh.

Mặt anh tựa vào lưng tôi.

Lưng tôi chợt cảm nhận được độ ẩm lành lạnh.

Anh… khóc cái gì chứ…

“Xin lỗi.”

Giọng nói của anh rầu rĩ, mang theo chút nghẹn ngào.

Tại sao anh lại xin lỗi?

Tôi muốn xoay người, xem rốt cuộc anh làm sao.

Nhưng anh ôm chặt hơn, không cho tôi nhúc nhích.

“Lúc đó anh chưa từng nhìn thấy bức thư này.”

“Thời đi học, anh gần như chẳng bao giờ mở sách ra xem.”

Nghe có vẻ “khoe ngầm” nhỉ?

“Không sao đâu, anh không cần xin lỗi.”

Tôi vỗ nhẹ tay anh, ý bảo anh thả tôi ra.

Nhưng anh vẫn giữ chặt, còn dán người sát hơn.

“Nhưng anh cảm thấy… em đã chịu nhiều ấm ức.”

Tôi khựng lại.

Bị ấm ức sao?

Tôi không biết nữa.

Từ khi sinh ra, tôi luôn bị xem nhẹ.

Vì tôi chỉ là sản phẩm của một cuộc hôn nhân thương mại, mục đích chỉ để hoàn thành KPI của bố mẹ.

Tôi chưa bao giờ được mong đợi, chưa từng được yêu thương.

Dù tôi không thích xã giao, nhưng vẫn có một số người bạn thân.

Nhưng sự thiếu thốn tình cảm gia đình, giống như một hố sâu không đáy.

Tình cảm bạn bè đổ vào, nhưng vẫn chỉ như muối bỏ biển.

Yêu thầm Lục Dự Chi là chuyện dũng cảm nhất tôi từng làm vào năm mười bảy tuổi.

Lần đầu tiên trong đời, tôi chủ động theo đuổi thứ mình thích.

Nhưng cuối cùng…

Tôi không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.

Không phải đồng ý.

Cũng chẳng phải từ chối.

Vậy nên, suốt mấy năm du học ở Anh, tôi đã đi theo một con đường hoàn toàn khác.

Bạn trai thay đổi liên tục.

Bởi vì tôi muốn chứng minh một điều.

Muốn chứng minh có người yêu tôi.

Muốn chứng minh tôi xứng đáng được yêu.

Nhưng kết quả?

Ai rồi cũng như nhau.

Người thì chỉ tìm kiếm niềm vui hời hợt.

Người thì chỉ tìm kiếm sự bù đắp tình cảm, hay còn gọi là “đồng hành tạm thời”.

Sau những đêm tiệc tùng náo nhiệt, khi đêm xuống tĩnh lặng, cái hố sâu lạnh lẽo trong lòng vẫn không ngừng rít gió.

Tôi đã vô số lần ghét bỏ chính mình.

Ghét bỏ cuộc sống xa hoa phù phiếm, ghét bỏ bản thân chìm đắm trong men rượu và những cuộc vui trống rỗng.

Nhưng tôi lại cần những thứ đó để cảm nhận nhịp tim mình vẫn còn đang đập.

Dùng những tình cảm mong manh, để chứng minh rằng tôi xứng đáng được yêu thương.

Dần dần, tôi quen với nó.

Quen đến mức tê liệt.

Nhưng chỉ một câu nói của Lục Dự Chi:

“Anh cảm thấy em đã chịu nhiều ấm ức.”

Câu nói đó, vặn lỏng van cảm xúc, khiến những thứ đã bị nén chặt suốt hai mươi mấy năm qua, ào ạt tuôn trào.

Nước mắt tôi rơi lã chã, từng giọt lớn rơi trên mu bàn tay anh.

Tôi có ấm ức không?

Chắc là có.

Lục Dự Chi xoay tôi lại đối diện với anh, đau lòng ôm chặt lấy tôi.

Tôi vùi mặt vào lồng ngực anh, khóc nức nở.

Cuối cùng, thần linh cũng yêu tôi.

11.

Bức tranh phác thảo mà tôi đã ném vào góc, cuối cùng được tôi mang lên giá vẽ lại.

Chọn màu, tô màu, hòa sắc.

Sau khi hoàn thiện, tôi chụp ảnh đăng lên trang cá nhân.

“Trời ơi! Cuối cùng cũng đợi được bức tranh này, cảm động quá!”

“Lên màu rồi nhìn còn ngọt hơn a a a a a a! Đại thần có thể ra hẳn một series không?”

“Mê quá! Mình biết là tác giả không bán tranh, nhưng vẫn muốn hỏi xem có bán bức này không?”

Hộp thư tin nhắn ngập tràn câu hỏi, ai cũng muốn biết tôi có bán bức tranh này không.

Tôi nhìn qua một lượt.

Chọn bình luận có lượt thích cao nhất, rồi trả lời bên dưới:

“Cảm ơn mọi người đã thích. Nhưng tranh của mình không bán đâu nhé.”

Tôi tỉ mỉ đóng khung bức tranh.

Đặc biệt đặt nó ở vị trí đẹp nhất trong phòng khách, nơi ánh nắng chiếu vào rực rỡ nhất.

Lục Dự Chi nhắn tin bảo anh đã đến dưới chung cư, chờ đón tôi về nhà.

Dù anh biết căn hộ này tồn tại, nhưng chưa từng bước vào.

Thực ra, tôi không bận tâm, thậm chí từng nói với anh tôi không ngại.

Nhưng anh lại nói:

“Em cần một nơi hoàn toàn thuộc về riêng mình.”

Tôi hỏi ngược lại:

“Vậy còn anh?”

“Anh thuộc về em.”