Chương 8 - Chồng Tôi Không Nhận Ra Mình Là Nhân Vật Phản Diện

Anh lễ phép cúi chào sư phụ:

“Chào tiền bối Tống.”

“Tiểu Dương?”

Sư phụ trợn mắt kinh ngạc.

Chỉ tay vào tôi, rồi lại chỉ sang anh:

“Hai đứa…?”

Tần Việt Dương cũng là người tôi quen biết trong thương trường.

Nói về sự cứng rắn, anh còn hơn cả Phó Diễn Thần.

Nhưng từ đầu đến cuối, anh chưa từng vì một lời vu khống vô căn cứ mà tức giận với tôi.

Dù đối thủ có dàn dựng lời bôi nhọ hoàn hảo đến mức nào, anh vẫn có thể nhanh chóng tìm ra sơ hở để minh oan cho tôi.

Ngay cả khi chưa có bằng chứng, anh cũng chưa từng nghi ngờ hay chỉ trích tôi.

Cũng chính nhờ anh, tôi mới thật sự hiểu được —

Tình yêu thật sự luôn đặt niềm tin lên trước cả bằng chứng.

Nếu chỉ vì một chi tiết bất lợi mà lập tức nghi ngờ, phán xét, thậm chí trừng phạt, thì tình cảm đó vốn dĩ không phải là yêu.

Nghe xong những lời phân tích của tôi, sắc mặt Phó Diễn Thần trắng bệch.

Sư phụ cũng rơi vào im lặng.

Cuối cùng, ông chỉ thở dài một tiếng:

“Thôi được rồi, ta già rồi, chuyện của người trẻ, các con tự quyết định lấy.

“Nhưng ta mong là, dù có ly hôn, cũng đừng làm quá khó coi.

“Trên thương trường, không có kẻ thù vĩnh viễn.”

Tôi gật đầu, lấy bản thỏa thuận ly hôn ra:

“Vì vậy, tôi đã soạn một phương án chia tài sản công bằng và hợp lý.”

Tôi đưa hợp đồng đến trước mặt Phó Diễn Thần:

“Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không lấy anh một xu nào không xứng đáng.”

Phó Diễn Thần nhìn tôi:

“Em nghĩ điều anh quan tâm là tài sản sao?”

Tôi khựng lại một chút:

“Những thứ khác, tôi không thể đảm bảo.”

Mắt anh lập tức đỏ lên.

“Tự xem đi, nếu không có ý kiến gì thì ký vào.”

Phó Diễn Thần không nói đồng ý, cũng không từ chối.

Anh chỉ cầm lấy bản thỏa thuận:

“Cho anh chút thời gian suy nghĩ được không?”

Tần Việt Dương định nói gì đó, nhưng tôi giơ tay cản lại:

“Vậy phiền anh sớm đưa ra quyết định.”

12

Trong thời gian suy nghĩ, Phó Diễn Thần cũng không ngồi yên.

Biết tôi không muốn gặp anh, nên anh nhờ người gửi quà cho tôi.

Lúc thì là chiếc vòng cổ vô giá,

Lúc lại là món đồ cổ anh vừa đấu giá được.

Thỉnh thoảng còn kèm theo ảnh chúng tôi lần đầu gặp nhau, hoặc một chiếc lá khô từ ngôi trường đại học cũ của hai đứa.

Tôi đem hết kỷ niệm cất vào xó, còn quà thì chuyển hết cho các tổ chức từ thiện.

Lặp lại vài lần như thế, cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định.

Tôi đi gặp anh một mình.

Lần gặp lại này, anh dịu dàng và chu đáo hơn xưa rất nhiều.

Cái cách từng lóng ngóng bóc tôm cho Linh Cẩm Nhi, giờ ở bên tôi lại trở nên thành thạo.

Nước trong ly chỉ hơi nguội một chút, anh đã lập tức thay bằng nước ấm.

Tôi mới làm móng nên khó cắt thịt bò, anh sẽ giúp tôi cắt xong rồi đặt vào đĩa.

Tôi đùa như một người bạn cũ:

“Anh bây giờ chăm sóc người khác giỏi ghê.”

Anh cười gượng:

“Lẽ ra anh nên học từ sớm… cũng nên sớm học cách…”

Anh ngừng lại một chút: “Toàn tâm toàn ý tin tưởng người mình yêu.”

Tôi không nói gì, chỉ gắp một miếng thịt bò đưa lên miệng.

Anh nhìn tôi:

“Dao Dao, giờ anh đã học được rồi.”

“Tốt quá. Vậy cuộc sống tình cảm sau này của anh sẽ dễ dàng hơn lúc ở bên tôi.”

“Nhưng mà…”

Anh hơi nghiêng người về phía tôi:

“Anh học tất cả những điều đó… là vì em.”

Tôi đặt dao nĩa xuống:

“Anh Phó, tôi là người sống có nguyên tắc.

“Sự trung thành của một người…”

Tôi giơ một ngón tay:

“Chỉ cần thử một lần là đủ.”

Yết hầu anh khẽ chuyển động, khóe mắt cũng đỏ hoe.

Tôi đưa đơn ly hôn cho anh ta:

“Hy vọng chúng ta chia tay trong hòa bình.”

Tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cho anh một chút thời gian để suy nghĩ.

Khi quay lại, đơn đã được ký.

“Anh đã sửa lại thỏa thuận phân chia tài sản rồi, anh ra đi tay trắng.”

Giọng anh trầm thấp, mệt mỏi.

Tôi hơi ngạc nhiên: Tại sao?”

“Anh…”

Anh nhắm mắt lại: “Anh không biết ngoài điều đó ra, còn có thể làm gì để khiến bản thân dễ chịu hơn một chút.”

Tôi im lặng vài giây.

Rồi cất bản ly hôn đi:

“Vậy thì… hẹn kiếp sau, anh Phó.”

Tôi xoay người, đi được vài bước, hình như nghe thấy tiếng nức nở phía sau.

Tôi hơi khựng lại.

Nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu.

Nghe nói, Phó tổng lừng lẫy một thời sau đó rút khỏi giới tài chính, đi mở quầy bán đồ ăn vặt ở phố nhỏ.

Vì ngoại hình điển trai nên rất nhiều mối mai đến tìm anh xem mắt.

Nhưng tất cả đều bị anh từ chối.

Khác với anh, cô thư ký ngày trước lại nhanh chóng lấy chồng.

Lấy một người ở vùng núi xa xôi, bốn năm sinh liền ba đứa con.

Nghe nói, từng bỏ trốn một lần.

Nhưng thất bại.

Khi cảnh sát tìm thấy, cô ta đã có dấu hiệu rối loạn tâm thần, luôn miệng lẩm bẩm gọi: “Anh Phó… chồng em…”

Tất cả chỉ là lời đồn.

Tôi không để tâm.

Bởi vì giờ đây tôi đã nên duyên với Tần Việt Dương, tấm bản đồ kinh doanh phía trước đang dần mở rộng trước mắt hai chúng tôi.

Tôi không ngại mình từng vấp ngã.

Tôi chỉ biết ơn vì mình đã đủ tỉnh táo để dứt ra — và bước đi trên con đường của chính mình.

Hoàn