Chương 3 - Chồng Tôi Giả Chết Con Tôi Giả Ngây
Tim tôi khẽ chùng xuống.
Mẹ thế nào thì con thế ấy.
Chồng tôi, Trình Bân, thì thôi bỏ qua đi.
Nhưng còn Bằng Bằng là do tôi sinh ra, sao nó lại giống hệt bố nó?
Tôi bước đến trước mặt con trai, cố giữ bình tĩnh hỏi lại: “Bằng Bằng, từ nhỏ mẹ đã dạy con không được nói dối, con thật sự không có gì muốn nói với mẹ sao?”
Con trai nhìn tôi, ánh mắt có chút dao động.
Mẹ chồng sợ nó lỡ miệng, lập tức chen vào giữa hai mẹ con.
“Cô làm gì đấy! Cháu tôi giống tôi, làm sao có thể nói dối được, đừng có chuyện bé xé ra to.”
Con trai thừa cơ chạy vèo vào phòng.
Mẹ chồng thở phào nhẹ nhõm, cố đổi chủ đề: “Nghe nói cô định kết hôn?”
5
Tôi gật đầu.
“Hồi trước cô nói vì con trai mà giữ đạo ba năm rồi sẽ tái hôn, tháng sau là tròn ba năm rồi đấy, không được nuốt lời đâu nhé?”
“Hơn nữa, Thẩm Kiệt thì cô cũng biết, là người đàn ông tốt.”
Trước đây, mẹ chồng từng bị ngã ngoài đường, người đi qua ai cũng nghĩ bà là ăn vạ, chẳng ai dám đỡ.
Chỉ có Thẩm Kiệt tình cờ đi ngang, không những đưa bà vào viện mà còn tự mình chi trả toàn bộ viện phí.
Lúc tôi nghe tin chạy tới, bà còn nắm tay tôi không ngừng khen ngợi anh ấy…
Ký ức kéo tôi trở về hiện tại.
Mẹ chồng lẩm bẩm: “Xét cho cùng, tôi còn là bà mối của hai người các cô đấy.”
Tôi bật cười khẽ: “Mẹ cứ yên tâm, dù con có lấy ai đi nữa, con vẫn sẽ hiếu thuận với mẹ. Tháng sau khi tụi con làm lễ và đăng ký kết hôn, mẹ làm người chứng hôn nhé?”
Sắc mặt bà lập tức thay đổi: “Chiêu Hoa, đợi thêm chút nữa được không, thêm hai tháng thôi, tới ngày tốt lành, đến lúc đó…”
Tôi cắt lời bà: “Không đợi nữa. Chẳng lẽ chỉ vì chờ thêm một tháng mà chồng con có thể sống lại sao?”
Mẹ chồng há miệng, không nói được câu nào.
Nhìn bà bị nghẹn họng, trong lòng tôi thật sự thấy sảng khoái!
Tối hôm đó, bà viện cớ ở lại qua đêm.
Tôi cứ tưởng bà ở lại để giám sát tôi, cho đến khi thấy bà lén bỏ thuốc vào ly sữa tôi uống trước khi ngủ.
Lúc đó tôi mới hiểu — chuyện này không đơn giản.
Nửa đêm, chờ tôi ngủ say, bà rón rén lẻn vào phòng, lục lọi khắp nơi.
“Con ranh này giấu sổ hộ khẩu ở đâu rồi chứ?”
Ha, thì ra là muốn lấy hộ khẩu để tôi không đăng ký kết hôn với Thẩm Kiệt được.
May mà tôi đã đề phòng từ trước, đưa sổ hộ khẩu cho Thẩm Kiệt giữ.
Tìm mãi không thấy, mẹ chồng đành phải lặng lẽ rời đi.
Sáng hôm sau, tôi kể lại hết với Thẩm Kiệt.
Anh lập tức quỳ gối cầu hôn: “Chiêu Hoa, chiếc nhẫn này anh đã mua từ ngày đầu gặp lại em. Cuối cùng cũng có dịp dùng rồi. Lấy anh nhé!”
Tôi vừa rơi nước mắt vừa gật đầu.
Ngay trưa hôm đó, chúng tôi đi đăng ký kết hôn.
Bước ra từ phòng đăng ký, Thẩm Kiệt nắm chặt tay tôi, đầy xúc động: “Chiêu Hoa, sắp tới em định làm gì?”
Tôi mỉm cười: “Tất nhiên là để họ cũng nếm thử cảm giác bị lừa dối.”
6
“Ngày mai con sẽ đi đăng ký kết hôn với Thẩm Kiệt.”
Tôi bất ngờ buông câu đó ngay trên bàn ăn.
Mẹ chồng hoảng hốt đến mức đánh rơi cả đũa.
“Không phải nói là tháng sau sao? Sao lại đổi thành ngày mai rồi?”
Con trai cũng sốt ruột phụ họa: “Đúng đó mẹ, sao mẹ lại thất hứa thế?”
“Chú Thẩm của con sẽ đi công tác vào ngày kia, không biết khi nào mới quay lại, nên bọn mẹ muốn tranh thủ đăng ký sớm. Ngày mai là ngày đẹp, không chờ nữa – ngày mai luôn.”
Mẹ chồng và con trai lập tức mất hết khẩu vị, đưa mắt nhìn nhau đầy lo lắng.
Đợi tôi đi làm xong, bà và con trai liền gọi Trình Bân đến nhà để bàn đối sách.
Tôi ngồi ở chỗ làm, vừa ăn vặt vừa khoái chí xem camera giám sát trên máy tính bảng.