Chương 6 - CHỒNG TÔI GIẢ BỆNH ĐỂ LY HÔN - CHỒNG TÔI GIẢ BỆNH ĐỂ KẾT HÔN VỚI TÌNH CŨ

Chị ấy 30 tuổi thì góa chồng, sinh được hai người con, ngậm đắng nuốt cay mà nuôi lớn.

 

Hiện tại con cái đều đi nơi khác thành gia lập nghiệp.

 

Để lại một mình chị sống ở chỗ này.

 

Nhưng chị ấy vẫn tươi cười: “Bọn chúng thường xuyên gọi điện cho chị, rất quan tâm chị.”

 

Tôi nhìn căn phòng cũ nát cùng gò mà hóp của chị, đau lòng không nói nên lời.

 

“Chị đừng vội, ngồi nghỉ ngơi một lát đi.”

 

Tôi kéo chị ngồi xuống, nhưng chị lại nhất quyết muốn lấy ít trà ngon trong tủ.

 

Ung thư tuyến tụy thời ký cuối, không có thuốc trị.

 

Chỉ có nỗi đau hành hạ con người đến chết.

 

Bệnh viện từ chối, để chị về đoàn tụ với gia đình.

 

Nhưng con trai chị lấy lấy cớ bận đi công tác không chịu trở về.

 

Nhìn đôi tay run rẩy của chị, tôi nhịn không được mà cướp lấy hũ trà đập xuống đất.

 

“Chị hầu hạ người ta cả đời, đến lúc gần chết vẫn chưa hầu hạ đủ sao? Mau tỉnh lại đi!”

 

Tôi nói chị cũng là đang nói chính mình.

 

Tần Kiều sửng sốt một lát, rồi ôm tôi mà khóc.

 

“Mỹ Phương, chị tự hỏi bản thân mình cả đời này chưa từng làm gì có lỗi với ai, nhưng đến lúc sắp chết rồi mà bản thân lại không có lấy một ai bên cạnh, nếu ông trời không thích chị vậy tại sao lại còn cho chị được sinh ra trên đời này để chịu khổ.”

 

Tôi cũng nước mắt mà ôm chặt chị vào lòng.

 

Chị ốm đến chỉ còn bộ xương.

 

Tôi lau khô nước mắt: “Dù sao cũng phải chết, hay là thử vì chính mình mà sống một lần đi!”

 

Tần Kiều nói cả đời chị chưa từng nhìn thấy biển, nên tôi quyết định dẫn chị đi xem.

 

Tôi thậm chí còn học cách tra cứu hướng dẫn trực tuyến.

 

Tôi thuê một chiếc xe mui trần, chở chị ấy đi đến một bờ biển cách đó hai ngày đường.

 

Nhưng trước khi xuất phát tôi có chút lo lắng cho Tần Kiều: “Nhưng sức khỏe của chị….?”

 

Tần Kiều nhìn quanh nhà.

 

“Chị không muốn chết trong căn nhà tồi tàn giống như ngôi mộ này, muốn chết thì phải chết trên đường."

 

Tôi biết lái xe chỉ bởi vì Thẩm Khánh Ngân chỉ biết hưởng thụ.

 

Lúc đi làm thì có tài xế, lúc về hưu thì kêu tôi đi học bằng lái, ông ta muốn đi đâu thì tôi sẽ là người lái xe.

 

Tôi dẫn Tần Kiều đi siêu thị mua rất nhiều đồ dùng, lại đi trung tâm thương mại mua rất nhiều quần áo mới.

 

“Nhiều hoa như vậy, chúng ta mặc ra ngoài có sao không?”

 

Rõ ràng là trong lòng Tần Kiều rất thích, nhưng lại tự ti về bản thân mình.

 

Tôi đè vai chị ấy.

 

“Người già rồi, lòng cũng không thể già, ai đi ra ngoài chơi mà không chụp hình đăng lên mạng? Lần này hai chúng ta phải chụp cho đủ!”

 

Tôi nói được làm được.

 

Sau khi xuất phát tới mỗi nơi có cảnh đẹp, tôi đều dùng gậy selfie chụp ảnh màu mè hoa lá với Tần Kiều.

 

Trong ảnh, hai bà già mỉm cười vui vẻ, nếp nhăn trên trán cũng giãn ra.

 

Trên đường có ba thanh niên cũng đi đến biển giống chúng tôi.

 

Bọn họ đi vòng quanh xe mui trần màu đỏ của chúng tôi và thốt lên.

 

“Bà ơi bà có biết khi bà lái chiếc xe mui trần màu đỏ có bao nhiêu xinh đẹp không!?! Xin hỏi quý bà năm nay bao nhiêu tuổi?”

 

Tôi giả vờ bí ẩn rồi nói: “68 đó! Giỏi quá đúng không?”

 

“Thật là ngầu, bọn con thích quá đi!”

 

Nụ cười của họ là thật lòng.

 

Tôi chia sẻ hành trình mình vừa đi qua với bọn họ, bọn họ lại tiếp tục khen ngợi.

 

Tôi sững sờ.

 

Từ trước tới đây khi tôi làm gì, Thẩm Khánh Ngân cũng chê tôi là ngốc là phiền, dù cố gắng làm tốt cho ông ta xem, ông ta cũng không thèm để ý.

 

Chưa từng có ai khen tôi.

 

Tần Kiều cũng giống tôi.

 

Chị ấy được khen đến đỏ mặt, tâm trạng chị ấy cũng tốt lên.

 

Đường đến bờ biển, bọn tôi 5 người cùng đồng hành.

 

Bọn chúng hướng dẫn tôi cách chụp hình đẹp, dẫn chúng tôi đi ăn KFC, McDonald, còn chỉ chúng tôi tạo dáng quay video ngắn.

 

Trải qua hai ngày đường chúng tôi đã đến được bờ biển.

 

Đó là một buổi chiều đầy nắng, tiếng sóng biển rì rào, biển rộng lớn ngay trước mặt.

 

Ba thanh niên chạy ra biển nô đùa.

 

Tôi muốn dẫn Tần Kiều đi ra đó, quay đầu lại mới thấy khuôn mặt chị đầy nước mắt.

 

Chị tự lẩm bẩm.

 

“Mỹ Phương, Trước đây chúng ta đã sống như thế nào vậy? Thế giới này xinh đẹp như vậy mà chúng ta không hề hay biết.”