Chương 10 - Chồng Tôi Cưới Em Dâu Tôi Đã Sống Lại
“Thúy Liên, chúng ta không thể tiếp tục như thế này nữa. Em là người tốt, nhưng làm vậy… là có lỗi với chị dâu em.”
Hà Thúy Liên như phát điên, hôn tới tấp lên mặt anh:
“Không! Em không muốn! Kiến Quốc, đừng rời xa em được không? Em chẳng cần gì cả, chỉ cần anh thôi. Chỉ một yêu cầu nhỏ như vậy, anh cũng không thể đáp ứng sao?”
Cơ thể Dư Kiến Quốc mềm nhũn dưới sự khiêu khích của cô ta, nhưng trong đầu vẫn còn sót lại chút lý trí.
“Thúy Liên… dừng lại đi. Chúng ta… nên kết thúc thôi. Anh không thể sai thêm nữa.”
Ánh mắt Hà Thúy Liên dần dần tối sầm lại.
Cô ta biết rõ trong lòng người đàn ông này chưa bao giờ thiếu bóng Hứa Tri Hạ, và mọi toan tính của cô cũng theo đó mà tan tành.
Tối hôm đó, Dư Kiến Quốc vẫn cắn răng từ chối Hà Thúy Liên.
Nhìn bóng lưng cô ta buồn bã rời đi, trong lòng anh có chút áy náy.
Dù gì, cô ta cũng là người vô tội—chồng mất sớm, tuổi trẻ đã phải sống cảnh quả phụ, còn vì nhà họ Dư mà sinh con.
Cuộc sống sau này của cô ta, có thể nhìn thấy rõ là đầy khó khăn.
Nhưng anh có thể làm được… chỉ là thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ, để cô ta sống tốt hơn. Ngoài ra, anh không thể cho gì thêm nữa.
Sáng hôm sau, Dư Kiến Quốc thức dậy, lập tức ra bến xe.
15
Anh mua một tấm vé xe đến Hải Thành.
Suốt chặng đường, đầu óc anh chỉ đầy ắp hình ảnh Hứa Tri Hạ.
Anh nhớ năm đó khi cô mới bị điều về nông thôn, là cô gái mảnh mai và ít nói nhất trong đám trí thức trẻ.
Những nữ sinh từ thành phố xuống chưa từng phải chịu khổ, cầm cuốc cũng không vững, nói gì đến chuyện lao động.
Nhưng nếu không làm việc thì sẽ không có cơm ăn, Hứa Tri Hạ nhiều lần bị đói đến ngất xỉu.
Dư Kiến Quốc không nỡ, lén lút thay cô làm phần việc được giao.
Trong mắt anh, Hứa Tri Hạ giống như tiên nữ hạ phàm, đến mức anh chẳng dám nói chuyện với cô lấy một câu.
Cho đến một ngày, cô gọi anh lại, rót cho anh ly nước để cảm ơn.
Lúc đó anh mới hiểu, thì ra cô luôn biết mọi việc.
Kể từ hôm đó, anh càng thường xuyên đến giúp cô hơn.
Thậm chí để tránh tai tiếng, anh còn giúp luôn mấy cô bạn cùng phòng của cô, lấy danh nghĩa “cán bộ ủy ban thôn”.
Ở cái thời đại mà người có học rất hiếm, Dư Kiến Quốc là một trong số ít những người trong làng từng học hết cấp hai, được cất nhắc làm kế toán của thôn.
Dù lớn hơn cô vài tuổi, nhưng anh lại bị nét thanh lịch, khí chất của Hứa Tri Hạ hấp dẫn sâu sắc.
Cô kể cho anh nghe về cuộc sống nơi đô thị.
Về sự phồn hoa lẫn cô đơn của Hải Thành, về những nhộn nhịp và lạnh lẽo nơi phố thị.
Từ trong cô gái nhỏ đó, anh thấy được một nỗi buồn man mác và một tâm hồn nhiều tổn thương. Trong lòng anh nảy sinh một cảm giác muốn bảo vệ cô cả đời.
Anh biết, cô là phượng hoàng thành phố, anh sợ một ngày nào đó cô sẽ bay xa, nên chẳng dám thổ lộ.
Cho đến khi một ngày, Hứa Tri Hạ tìm đến anh, đôi mắt đỏ hoe:
“Cha mẹ em bệnh nặng, sợ không qua khỏi… Em muốn về gặp họ lần cuối.”
Nghe vậy, anh chẳng chần chừ, lập tức tìm người giúp đỡ.
Anh dốc toàn bộ tiền bạc để mua vé tàu, đưa cô về quê, để cô kịp gặp lại cha mẹ trước khi họ qua đời.
Trở lại nông thôn, cô đổ bệnh nặng, suýt chút nữa thì chết.
Cũng là anh chạy đôn chạy đáo đưa cô vào bệnh viện cứu sống cô.
Từ khoảnh khắc ấy, Hứa Tri Hạ bắt đầu tin tưởng và trao trọn tình cảm cho anh.
Hai trái tim chân thành ấy cuối cùng cũng hòa làm một.
Sau khi kết hôn, hai người từng có khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc.
Đến lúc trí thức trẻ được gọi về thành phố, Dư Kiến Quốc từng hỏi dò:
“Tri Hạ… em có muốn trở về không?”
Hứa Tri Hạ lúc ấy chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn, mỉm cười rạng rỡ…
“Kiến Quốc, sau này anh ở đâu thì nơi đó chính là nhà của em. Nhà em là ở đây, em không đi đâu hết.”
Cũng từ khoảnh khắc đó, Dư Kiến Quốc mới hiểu được tình yêu của Hứa Tri Hạ dành cho mình sâu đậm đến mức nào.
Chỉ tiếc là sau khi em trai mất, mọi thứ đã thay đổi.
Anh đã làm chuyện không thể tha thứ… để rồi đánh mất cô ấy.
Lần này, anh nhất định phải tìm lại cô bằng được.
Trải qua một ngày một đêm lặn lội, anh cuối cùng cũng đặt chân đến Hải Thành.
Chưa từng đến thành phố lớn bao giờ, chỉ cần một ánh nhìn thôi đã khiến anh choáng ngợp.
Thì ra nơi phồn hoa mà Hứa Tri Hạ từng miêu tả là thật.
Những tòa cao ốc san sát, tàu thủy, tàu hỏa, xe cộ nườm nượp lao vun vút trên đường.
Cảnh tượng đó, anh chưa từng được thấy.
Ngay cả người qua đường ai nấy đều rạng rỡ tự tin, không giống anh, đầu tóc rối bù, dáng vẻ tiều tụy.
Dựa vào địa chỉ mà Hứa Tri Hạ từng kể, anh dò dẫm khắp phố tìm người hỏi đường.
Hỏi mãi, cuối cùng cũng có người chỉ lối cho anh, nhưng phải bắt tàu điện.
Anh chưa từng đi thứ phương tiện hiện đại như vậy, đứng nhìn đoàn tàu điện chạy băng băng qua thành phố mà vừa choáng vừa sợ.
Các tuyến tàu chằng chịt khiến anh hoa cả mắt.
Bất lực, anh chỉ còn cách… đi bộ.
Nhưng Hải Thành quá lớn, đi nửa ngày mới chỉ qua được một con phố.
Chẳng biết đến khi nào mới tìm được địa chỉ.
Trời dần tối, anh muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một lát.
Tạt vào một nhà trọ nhỏ ven đường, chủ quán liền yêu cầu:
“Đồng chí, anh đến từ đâu? Ở đây cần có giấy giới thiệu mới được nghỉ trọ.”
Dư Kiến Quốc ngơ ngác. Anh đi vội vàng, căn bản không nghĩ đến việc đó.
Không có giấy giới thiệu, anh đến cả trọ rẻ tiền cũng không được vào.
Đành ngồi thẫn thờ ở lề đường.
Tối đến, anh tìm một bãi cỏ trống, trải áo nằm nghỉ tạm.
Ở quê anh cũng từng ngủ đất ngủ cỏ, có là gì đâu.
Anh định dưỡng sức một đêm, mai lại đi tìm Hứa Tri Hạ.
Nhưng vừa chợp mắt, đã bị hai cảnh sát tuần tra lay dậy.
“Này! Này! Dậy đi! Ở đây không được nằm ngủ!”
Dư Kiến Quốc mở mắt ra, nhìn thấy cảnh sát thì lập tức giải thích:
“Các anh ơi, tôi đến đây tìm người thân. Vì đi vội quá không mang theo giấy tờ, không thuê được phòng trọ, nên mới phải nghỉ tạm ngoài này. Mong các anh thông cảm.”
“Tìm người thân? Anh tìm ai? Đến từ đâu?”
“Tôi là kế toán ủy ban thôn ở làng Tiểu Loan, đến đây tìm vợ tôi.”
“Có giấy đăng ký kết hôn không? Đưa ra xem.”
Dư Kiến Quốc chết đứng. Anh làm gì có giấy tờ gì đâu, ngay cả đơn xin kết hôn cũng bị xé rồi.