Chương 2 - Chồng tôi có bí mật gì

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chưa nói xong, chị Vương lại hớt hải chạy vào, sắc mặt hoảng loạn:

“Thiếu phu nhân! Không xong rồi, huyết áp của phu nhân đột ngột tăng lên 160, bác sĩ bảo phải đến ngay!”

Tôi đứng dậy, nhìn ánh mắt phu nhân đang né tránh, lòng chợt hiểu ra tất cả.

Bà ấy đã biết từ trước, thậm chí có thể còn giúp Dịch Chu giấu tôi.

“Tôi hiểu rồi.” Tôi cầm lấy túi trên bàn, không liếc nhìn phu nhân lần nào nữa.

“Mẹ nghỉ ngơi đi. Đợi mẹ suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Chị Vương đứng bên cạnh thì thầm liên tục:

“Thiếu phu nhân đừng giận mà.”

“Tổng giám đốc Tần chắc chỉ hồ đồ nhất thời thôi, cô đừng nghĩ nhiều.”

Tôi không đáp, lá mùa thu ngoài sân đã ngả vàng hết rồi.

Điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn từ Thẩm Tri Ý:

“Thanh Uyên, tối nay ra ngoài uống một ly nhé? Tôi vừa tìm được một quán bar yên tĩnh, rượu ngon lắm.”

Tôi nhắn lại: “Để tối tính, giờ tôi bận,” rồi cất điện thoại vào túi.

Giờ này còn tâm trạng đâu mà đi uống rượu.

Nghĩ một lát, tôi vẫn quyết định đi theo.

Đến bệnh viện, phu nhân nằm trên giường bệnh, tay cắm kim truyền nước, sắc mặt tái nhợt.

Tôi kéo ghế ngồi xuống bên giường, không nói gì.

Phu nhân thở dài, đưa tay định nắm lấy tay tôi, nhưng tôi lùi lại một chút.

Giọng bà có chút run rẩy:

“Hai tháng trước mẹ phát hiện nó dùng tài khoản nước ngoài chuyển tiền cho một người phụ nữ tên là Ôn Nhược Ninh…”

Tôi cắt lời bà:

“Mẹ, mẹ đang bao che cho anh ta đúng không? Mẹ biết rõ từ lâu, mà vẫn giấu con, đúng không?”

Phu nhân hốt hoảng, vùng vẫy muốn ngồi dậy, làm dây truyền dịch cũng lay động theo:

“Thanh Uyên! Mẹ chỉ sợ con tức giận thôi! Nếu mà làm lớn chuyện, giá cổ phiếu tụt dốc, thì khoản đầu tư từ nhà họ Tô cũng sẽ bị ảnh hưởng!”

“Vậy nên mẹ cứ để anh ta lừa con như thế à?” Tôi nhìn bà, bỗng thấy thật nực cười.

“Mẹ à, con đâu còn là đứa trẻ ba tuổi, không cần mẹ phải ‘bảo vệ’ như vậy. Giờ con chỉ muốn biết, rốt cuộc Ôn Nhược Ninh là ai.”

“Me… mẹ cũng không rõ Ôn Nhược Ninh là ai, chỉ biết là một cô gái trẻ thôi.” Phu nhân cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ.

“…Thanh Uyên, cho Dịch Chu một cơ hội sửa sai đi? Nó biết lỗi rồi, sau này chắc chắn sẽ không tái phạm đâu.”

“Cơ hội sửa sai?”

Tôi lấy điện thoại ra, mở bản nháp email đã chuẩn bị sẵn từ trước, đưa đến trước mặt bà.

“Mẹ nhìn đi, Lâm Bách là đối tác then chốt trong vụ sáp nhập lần này, đúng không? Nếu để họ biết chuyện của Dịch Chu, mẹ nghĩ vụ này có đổ bể không…”

Ánh mắt phu nhân lập tức trợn to, vươn tay định giật lấy điện thoại của tôi:

“Con đừng gửi! Thanh Uyên, chuyện gì cũng có thể nói mà!”

Tôi nghiêng người tránh:

“Mẹ à, con chỉ muốn mẹ hiểu rằng, có những chuyện không thể che giấu là xong.”

“Con chỉ muốn đến khu Tinh Lam gặp Ôn Nhược Ninh một lần, xác nhận thân phận và mục đích của cô ta, vậy cũng không được sao?”

“Không được!” Phu nhân đột nhiên đập tay xuống giường, làm dây truyền dịch rung lên.

“Nếu chuyện này lộ ra ngoài, cả giới thượng lưu sẽ cười nhạo chúng ta! Mặt mũi nhà họ Tần còn đâu nữa?”

“Con mà đi, người ta lại bảo nhà họ Tần chúng ta ỷ thế bắt nạt người ta, đến lúc cổ phiếu rớt giá, nhà họ Tô cũng đâu có lợi gì!”

“Nhà họ Tô đầu tư có điều khoản cắt lỗ, cổ phiếu Tần thị mà rớt, chúng con có thể rút vốn đúng lúc.” Tôi cất điện thoại lại, nhìn thẳng vào mắt bà.

“Còn mẹ, mẹ nên suy nghĩ xem giải thích với các cổ đông thế nào cho thỏa đáng.”

“Dịch Chu dùng quyền điều phối tài xế để hẹn hò riêng, thậm chí có thể dùng tiền công ty mua nhà cho Ôn Nhược Ninh. Nếu chuyện này đến tai cổ đông…”

Phu nhân sững người, môi mấp máy mà không nói thành lời.

Một lúc lâu sau, bà mới thở dài, giọng mang theo chút van nài:

“Thanh Uyên, coi như mẹ xin con, đừng đi gặp Ôn Nhược Ninh được không? Sau này nó sẽ không dám nữa đâu.”

“Mẹ, con đã quyết định rồi.” Tôi đứng dậy, chỉnh lại áo khoác.

“Con sẽ chưa gửi email đó, nhưng Dịch Chu phải hiểu, lợi ích mà anh ta trân trọng, con có thể khiến nó lung lay bất cứ lúc nào.”

Phu nhân nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy bất lực, cuối cùng chỉ có thể gật đầu:

“Được rồi… nhưng con hứa với mẹ, đừng làm lớn chuyện, được không?”

“Con chỉ điều tra những gì con cần biết.” Tôi quay người đi về phía cửa, lúc sắp ra đến nơi, phu nhân đột nhiên gọi lại:

“Thanh Uyên, con… đừng hận Dịch Chu, nó cũng chỉ là bị mỡ lợn che mắt thôi.”

Tôi không quay đầu lại, chỉ khẽ vẫy tay, rồi bước ra khỏi phòng bệnh.

Tôi lấy điện thoại ra.

Sáng hôm sau,

Tài xế đưa cho tôi chiếc khăn choàng, tôi nhận lấy, khoác lên vai, ngón tay vô thức vuốt nhẹ lớp vải.

Tựa người vào lưng ghế, tôi lôi điện thoại ra, tìm số của thám tử tư.

Ngón tay dừng lại trên màn hình một lúc, cuối cùng vẫn ấn gọi.

“Cô Tô, ảnh cô cần tôi đã chuẩn bị xong, vừa gửi vào email cho cô.” Giọng thám tử có chút dè dặt.

“Còn một chuyện nữa, hôm trước tổng giám đốc Tần nói đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện tư, thực ra không vào trung tâm kiểm tra, mà lại rẽ vào Trung tâm Phụ sản Gia Ninh bên cạnh.”

Trung tâm phụ sản?

Tim tôi khựng lại một nhịp, lập tức mở hộp thư điện tử.

Ảnh trong tệp đính kèm rất rõ nét.

Tần Dịch Chu đích thân mở cửa xe cho một người phụ nữ mang thai.

Người phụ nữ đó… hình như tôi đã gặp ở đâu rồi.

À, là buổi tiệc cuối năm của Tần thị lần trước, cô ta đi cùng anh ta.

Khi đó, Tần Dịch Chu còn giới thiệu: “Đây là giám đốc dự án bên Tinh Hán, rất có năng lực.”

Thì ra cô ta chính là Ôn Nhược Ninh.

Tôi siết chặt điện thoại, viền màn hình cấn vào lòng bàn tay đến đau rát.

Cái gọi là “kiểm tra sức khỏe”, hóa ra là đưa bồ nhí đang mang thai đi khám thai?

Cái vở kịch này, diễn cũng quá đạt rồi đấy!

“Đến biệt thự của phu nhân.” Tôi nói với tài xế, giọng hơi căng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)