Chương 3 - Chồng ơi, sao lại làm thế
4
Tôi ấm ức chui vào lòng anh:
“Hóa ra anh vẫn nhớ em à, em còn tưởng anh quên sạch rồi chứ.”
Cảm nhận được tôi áp sát, cả người anh lập tức cứng đờ, nhưng chẳng bao lâu sau lại thở dài:
“Tên của tôi chắc chắn là cô nghe từ A Long với bọn họ, tôi không nên tin cô ngay từ đầu.”
“Nói xem, sao cô cứ phải trêu chọc tôi? Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi không mắc mưu mỹ nhân kế đâu, tuyệt đối sẽ không mềm lòng thả cô!”
Tôi cạn lời đến méo mặt, liền túm tai anh vặn nửa vòng:
“Thời Sào, cho anh chút ánh sáng là anh lại muốn trèo lên nóc nhà đúng không?!”
Nghe giọng tôi đanh lại, anh cuối cùng cũng hoảng hốt, lập tức tách tôi ra, chăm chú nhìn vào mặt tôi.
Một lúc lâu sau, anh lắc đầu thật mạnh:
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”
“Vợ tôi phải rộng gấp đôi cô, với lại cô là mặt trái xoan, cô ấy rõ ràng là mặt tròn bánh đa.”
Nghe anh chê tôi mặt bánh đa, máu tôi sôi lên, liền đấm thẳng vào mũi anh, sau đó xắn quần để lộ vết sẹo ở mắt cá chân:
“Anh mới là mặt bánh đa ấy! Tưởng nhớ lại xem, tôi vì cứu anh mà bị chó đuổi hai dặm, đáng lẽ phải để anh bị chó ăn thịt mới đúng! Đồ khốn vô lương tâm!”
Anh hoảng loạn, gần như quỳ sụp xuống:
“Cô… cô nương, tôi xin cô đừng trêu tôi nữa, rốt cuộc cô là thần tiên phương nào? Ai nói cho cô mấy chuyện này?”
Tôi khoanh tay, tức tối:
“Không tin à? Vậy để tôi giúp anh ôn lại kỷ niệm nhé!”
“Năm ba tuổi trộm nhìn Lưu quả phụ tắm, năm năm tuổi cầm nhầm quần lót của Tiểu Phương ở đầu thôn, sáu tuổi trèo cây trộm táo bị bà Trần bắt gọi là đồ lưu manh, bảy tuổi đái dầm bị chín bà cô của anh cười đến tận bây giờ…”
Anh cuống cuồng bịt miệng tôi:
“Tôi tin, tôi tin! Đừng nói nữa!”
Tôi chớp mắt vô tội.
Anh đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi mới thả tay ra.
Tôi hít sâu một hơi, cố ý nâng giọng:
“Mười một tuổi đánh nhau với chó nhà trưởng thôn bị dọa chui vào chuồng lợn, mười bốn tuổi trốn học đụng ngay hiệu trưởng rồi chê ông ta hói…”
Anh lại bịt miệng tôi lần nữa, suýt làm tôi nghẹt thở.
Tôi cố sức đập vào mu bàn tay anh.
Thời Sào gân xanh nổi đầy thái dương, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ bật ra:
“Anh tin em là Lục Linh Vân rồi! Đừng nói nữa!”
Bị anh bịt miệng đến hoa mắt chóng mặt, tôi lập tức gật đầu lia lịa.
Cuối cùng mới lại hít được không khí trong lành.
Thấy tôi như vậy, Thời Sào đầy vẻ áy náy:
“Không sao chứ, vợ? Em không ở nhà chờ anh về, sao lại chạy ra đây?”
Tôi lườm anh một cái đầy trách móc:
“Còn không phải tại anh à!”
“Đi biệt bao nhiêu năm, chẳng có một chút tin tức. Em ở nhà một mình thì sống sao nổi?”
“Mỗi ngày trời chưa sáng đã phải xuống đồng làm việc, về đến nhà chưa kịp uống ngụm nước đã phải chăm bốn ông bà già. Sáng dậy còn sớm hơn gà, tối ngủ muộn hơn chó, anh xem em gầy thành cái gì rồi đây?”
Anh nghe mà đau lòng, gật đầu liên tục:
“Đúng đúng đúng, lỗi của anh, lỗi của anh.”
Càng nghĩ tôi càng tức, liền ôm lấy cánh tay anh cắn một cái thật mạnh.
Chậc… đúng là chồng mình, vẫn là mùi vị quen thuộc!
Thấy tôi ôm cắn, Thời Sào do dự một lúc rồi nói:
“Anh… đã một tuần chưa tắm rồi…”
Tôi lập tức buông ra: “Phì phì phì!”
Anh bật cười, đưa tay lau vết nước miếng trên tay:
“Giờ thì hết giận chưa?”
Tôi quay mặt đi, lạnh giọng: “Ai nói là hết giận?”
Anh bất lực đứng dậy, cầm mấy quả trứng còn lại bắt đầu bóc vỏ.
Một quả, hai quả, ba quả…
Nghèo hơn hai mươi năm, tôi thực sự không chịu nổi cảnh lãng phí đồ ăn.
Liền vội vàng giữ tay anh lại:
“Thôi thôi, hết giận rồi! Bóc nữa ăn không hết mất!”
Anh mỉm cười đặt trứng xuống, cẩn thận tách phần lòng trắng, từng chút một đút cho tôi.
“Không sao, vợ ăn không hết thì chồng ăn giúp.”
Nghe cái cách xưng hô thân mật đó, tôi liếc anh một cái, má phồng lên vì chưa nuốt xong, hỏi luôn:
“Một năm nay anh đi đâu, sao chẳng có chút tin tức gì?”
Thời Sào thở dài:
“Haizz, nói ra thì dài lắm.”
“Hồi đó anh vào thành phố làm công, người ta nói bao ăn bao ở. Nhưng ngay trước khi đi làm, họ lại bảo phải nộp ba nghìn tiền cọc để đề phòng bỏ trốn giữa chừng. Anh lấy đâu ra từng ấy tiền, nên tức quá bỏ đi luôn!”
“Ban đầu định quay về làm ruộng với em, nhưng lại không cam lòng, sợ bị người trong làng chê cười, càng sợ để em phải khổ, nên cứ ở lại thành phố.”
Tôi đưa tay búng mạnh lên trán anh một cái:
“Sao trước đây không thấy anh sĩ diện như thế? Nếu hôm nay em không tình cờ gặp, có phải cả đời này anh cũng không định gặp lại em không?”
Anh gãi đầu ngượng ngùng:
“Không thể thế được. Anh vốn tính sẵn rồi, chỉ cần dành dụm đủ sáu mươi vạn là quay về tìm em, xây nhà to để em được làm vợ anh một cách đường hoàng!”
Tôi hừ mũi:
“Vậy giờ anh dành được bao nhiêu?”
Anh hớn hở khoe như báu vật:
“Đã được năm mươi bảy vạn rồi, làm xong vụ này là đủ sáu mươi vạn, anh sẽ về gặp em!”
Trong lòng tôi thấy cảm động, nhưng ngoài mặt vẫn ngẩng cao đầu ra vẻ kiêu kỳ:
“Thế thì còn tạm chấp nhận được!”
Nghĩ một lúc, tôi bỗng nhận ra điều gì đó, nắm tay anh, đồng tử co lại:
“Khoan đã… số tiền này là anh kiếm từ… bắt cóc hả?”
Thời Sào lắc đầu như trống lắc:
“Không không! Đây là anh làm culi ở công trường kiếm được! Từng đồng là mồ hôi nước mắt của anh, sạch sẽ cả đấy!”
Như sợ tôi không tin, anh lập tức lấy điện thoại ra cho tôi xem lịch sử chuyển khoản.
Mỗi ngày một khoản, còn ghi rõ hôm đó làm việc gì.
Nhìn một hồi, khóe mắt tôi dần ươn ướt.
“Chồng à.”
Lần này, trong giọng tôi không còn chút làm nũng giả tạo nào, chỉ còn nỗi nhớ và tình cảm dành cho anh.
Tôi ngồi dậy, lau khô nước mắt, nhìn anh tiếp tục hỏi:
“Vậy sao anh lại đi bắt cóc em?”
Anh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, ngửa mặt thề với trời:
“Vợ à, đây là hiểu lầm, nếu biết đối tượng bắt cóc là em, thì nói gì anh cũng không nhận vụ này!”
“Nửa tháng trước, có một tiểu thư nhà giàu đến tìm anh, nói chỉ cần làm theo lời cô ta, dọa để chị gái cô ta phải bỏ cuộc, mười ngày sẽ cho anh ba vạn tệ.”
“Anh sợ cô ta bảo làm chuyện phạm pháp nên từ chối ngay, nhưng cô ta lại nói sẽ tuyệt đối không để anh phạm luật, nên anh mới đồng ý.”
“Không ngờ, người cô ta muốn anh ‘bắt’ lại chính là em.”
Tôi bật cười.
Nhìn thế này, có khi tôi còn phải cảm ơn Trình Tĩnh Hà nữa.
Nếu không có cô ta, chắc tôi chẳng biết bao giờ mới gặp lại Thời Sào.
Thời Sào cảm khái một lúc, rồi mới sực nhớ hỏi tôi:
“Thế còn em? Sao lại thành tiểu thư nhà giàu?”
Tôi cũng thở dài:
“Đầu năm nay, mẹ em bị bệnh, phải lên bệnh viện ở tỉnh khám. Đúng lúc cần truyền máu, mới phát hiện bố mẹ em đều là nhóm máu O, còn em lại là nhóm A.”
Thời Sào ngạc nhiên nhìn tôi:
“Sao lại thế được? Chẳng lẽ… em không phải con ruột của mẹ mình? Thế còn bố chúng ta nói gì?”
Tôi trợn mắt, đập mạnh vào người anh một cái:
“Anh nghĩ linh tinh gì vậy? Bác sĩ nói là lúc sinh bị bế nhầm!”
Anh như bừng tỉnh, cười khờ khạo:
“Vợ đừng giận, đánh anh tay em lại đau.”