Chương 9 - Chồng Ơi Ôm Em
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ của Nam Trình.
“Sao, dám nói mà không dám làm à?”
“Tống Chiêu Nghi, em không phải gan lắm à?”
Nhiệt độ còn lưu lại nơi đầu ngón tay.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Mà mặt lại bắt đầu nóng lên từng chút.
“Nam Trình,” tôi đẩy anh ra, “xuống.”
Mắt anh ta sáng rực.
“Em nói đó nha?”
Tôi giật thót.
Vội giữ chặt đầu anh ta lại khi anh có vẻ định “xuống” theo nghĩa đen.
“Anh…”
Tôi trừng mắt nhìn, vừa bực vừa ngượng: “Diễn lâu thế, chẳng lẽ anh… không được?”
“Không biết.”
Nam Trình nhìn tôi đầy chân thành: “Vì chưa thử bao giờ.”
“Chiêu Nghi nhỏ, thử giúp anh một lần nhé?”
“…666.”
Nam Trình nhướng mày: “Ừm? I love you?”
Anh ta bật cười.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi.
“Anh cũng yêu em.”
Khoan đã.
Tôi đưa tay đẩy anh: “Trên giường mà cũng chơi mấy trò sến sẩm hả?”
Tay tôi còn chưa chạm đến vai anh đã bị anh nắm ngược lại.
Sau đó bị ép lên đỉnh đầu.
Anh chống một tay xuống giường, cúi đầu hôn tôi, lần này không còn là kiểu chạm nhẹ lấy lệ như ban nãy.
Là kiểu chiếm hữu mạnh mẽ, như muốn cướp sạch từng hơi thở của tôi.
Trong nụ hôn đầy va chạm và dây dưa.
Anh mơ hồ khẽ nói:
“Vậy thì… làm chuyện thật luôn đi.”
Anh giơ tay tắt đèn phòng.
Trong bóng tối.
Vạt váy ngủ bị vén lên, thân thể Nam Trình phủ xuống.
Mang theo hơi nóng hầm hập, từng bước chiếm lĩnh tất cả.
Rèm cửa vẫn chưa đóng.
Ánh trăng nhàn nhạt phủ lên chiếc giường khẽ đung đưa.
Một giấc mộng dài đè nặng cả ngân hà.
…
24
Sáng sớm tỉnh dậy.
Lại nhận được hơn 99+ tin nhắn.
Không biết từ lúc nào điện thoại đã bị chỉnh sang chế độ im lặng.
Tôi cầm máy lên, nhưng cánh tay mềm nhũn chẳng còn chút sức, trong lòng không nhịn được chửi thầm Nam Trình một câu.
Tên này đúng là cầm thú đội lốt người.
Bình thường ăn mặc lịch sự đạo mạo.
Lên giường rồi thì không bằng cầm thú.
Tôi mở tin nhắn ra.
Không nằm ngoài dự đoán, toàn là mấy lời lảm nhảm yêu đương của tên nghiện yêu này.
1 giờ sáng: “Chiêu Nghi, Tống Chiêu Nghi?”
“Chắc em ngủ rồi nhỉ? Ngủ ngon thật đó.”
“Hoa sẽ tàn, người sẽ đơ, nhưng tình anh thì never say goodbye.”
2 giờ sáng: “Muốn nghe lịch sử thầm yêu của anh không?”
“Tống Chiêu Nghi, em chiếm thời gian trong đời anh quá lâu rồi.”
“Từ nhỏ anh đã thấy cô bé Chiêu Nghi nhà bên trông xinh xắn như búp bê sứ. Nhưng anh không biết thích một người là như thế nào, chỉ biết trêu em, chọc em.”
“Cho đến khi thấy búp bê sứ vì anh mà khóc.”
“Nước mắt rơi tí tách như chuỗi hạt trai nhỏ vậy.”
“Lên cấp hai, cấp ba, anh vẫn chậm hiểu chuyện tình cảm, không biết phải đối xử với người mình thích ra sao.”
“Chỉ biết trêu em, chọc em khóc, rồi lại phải chạy quanh năn nỉ xin tha.”
“Đến khi anh hiểu ra thì… có vẻ đã quá muộn rồi.”
“Cặp thanh mai trúc mã tốt đẹp, bị anh biến thành oan gia, gặp mặt là đấu võ mồm, chụp ảnh dìm, gom tư liệu bóc phốt nhau.”
3 giờ sáng:
“Em nghĩ anh thật sự thích cái hình tượng cao lãnh lạnh lùng đấy hả? Là tại ai hả, con nhóc vô tâm kia.”
“Hồi đi học em nói thích kiểu cool ngầu, ít nói, ghét mấy thằng ba hoa như anh.”
“Thế là anh xây dựng hình tượng lạnh lùng.”
“Kết quả là em không thèm ngó tới luôn!”
4 giờ sáng.
“Em ngủ rồi, lỡ gửi cái sticker ‘chồng ơi ôm em’ hả? Được rồi được rồi, em đánh một đòn thường mà anh tung nguyên combo skill luôn.”
5 giờ sáng.
“Tống Chiêu Nghi.”
“Eo em mềm thật đấy… chỗ nào cũng mềm.”
“Ngủ ngon.”
…
Tôi tắt màn hình điện thoại.
Mặt hơi nóng lên.
Không nhịn được, dùng cùi chỏ thúc vào ngực người đàn ông phía sau.
“Đã ngủ chung giường rồi, nửa đêm anh gửi cái gì mà 99+ tin nhắn vậy hả?”
Anh ôm tôi từ phía sau.
Cằm tựa lên vai tôi.
Giọng nói mang chút uất ức:
“Em ngủ rồi, anh mất ngủ.”
“Tại sao mất ngủ?”
Phía sau, Nam Trình ngập ngừng một lát, giọng rất chân thành:
“Vì chưa được… thỏa mãn.”
“Nhưng em ngủ rồi, anh không nỡ đánh thức em.”
“Nên… viết cho em một bài văn nhỏ.”
Nghe thì nghiêm túc.
Nhưng bàn tay đang ôm eo tôi lại chẳng an phận tí nào.
Tôi giữ chặt tay anh lại.
Cố ra vẻ giận.
“Viết cái gọi là ‘văn nhỏ’ đến tận 5 giờ sáng, mà không thấy anh nói được câu ‘anh yêu em’.”
Nam Trình siết tôi chặt hơn một chút.
“Tình yêu sao có thể chỉ nói suông?”
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào sau gáy tôi.
Giọng anh vẫn mang vẻ ấm ức.
Não tôi mới tỉnh, phản ứng còn chậm, thuận miệng hỏi luôn: “Nếu không phải nói… thì thể hiện bằng cách nào?”
Bàn tay to đang đặt trên vai tôi bỗng siết lại, kéo tôi xoay người lại.
Tôi bị ép nằm sấp trên giường.
Mặt gần như úp thẳng vào gối.
Nụ hôn của Nam Trình rơi lên gáy tôi, dịu dàng, âm ấm.
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ đầy ý đồ xấu của anh.
“Tình yêu là phải thể hiện bằng hành động thực tế.”
“Đương nhiên là… phải làm bằng được.”
…
(Toàn văn kết thúc)