Chương 6 - CHỒNG NHẮN TIN THAN KHỔ VỚI TRỢ LÝ

19

Tôi giận đến mức gần như phát điên.

Cầm điện thoại ném thẳng về phía Thịnh Cảnh, hét lên như hóa dại:

“Chúng ta còn chưa ly hôn! Mà anh đã để nhân viên của mình sỉ nhục vợ như vậy sao?!”

Thịnh Cảnh cau mày:

“Cô ấy có ý tốt thôi mà. Mà công việc đó, thật ra cũng không tệ.”

“Tình hình của em bây giờ, còn tìm được gì tốt hơn sao?”

Một cú đâm thẳng vào tim!

Toàn thân tôi run lên vì phẫn nộ, giơ tay tát anh một cái thật mạnh.

Mắt đỏ bừng:

“Thịnh Cảnh! Đừng có coi thường tôi! Tôi nhất định sẽ tìm được công việc tốt hơn!”

Thịnh Cảnh cũng đỏ mặt, hét lên:

“Âu Dương Sắt, em đúng là không biết tự lượng sức!”

“Đã thế lại còn động tay động chân, em phải xin lỗi anh. Không thì sau này anh sẽ không đưa tiền sinh hoạt cho em nữa!”

Anh ta… thật sự lấy tiền ra để uy hiếp tôi.

Tôi tức đến cực điểm, phản xạ giơ tay tát thêm một cái nữa.

Tốt lắm.

Mặt anh ta sưng vù.

Hai mắt đỏ ngầu, anh giơ tay lên định đánh trả.

Tôi trừng mắt nhìn chằm chằm vào anh, mấy giây sau, cánh tay ấy rũ xuống:

“Anh không thèm chấp với em.”

Tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Người phụ nữ trong gương có đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt méo mó vì tức giận.

Cô ta trông thật đáng ghét.

Như một vì sao tắt lịm, như bông hồng mốc meo, như con thú hoang nổi điên.

Nhưng rõ ràng, khi mới cưới, cô ta từng là một cô gái với đôi mắt sáng long lanh đầy mơ mộng.

Tôi bịt miệng, không thể kiềm được tiếng nấc.

Không biết đã khóc bao lâu, thì điện thoại trong túi reo lên.

Số lạ.

Tôi bắt máy, một giọng nam dịu dàng vang lên:

“Xin hỏi, chị là Âu Dương Sắt phải không ạ?”

“Tôi không mua nhà, không mua bảo hiểm, cũng không cần mở thẻ đâu.”

“Tôi là Triều Ca – biên tập của chị. Tôi nhắn WeChat nhưng chị không trả lời.”

Anh dừng lại một lát, rồi hỏi:

“Chị… đã xảy ra chuyện gì à?”

Có lẽ tôi đang cần một nơi để trút bầu tâm sự.

Tôi nghẹn ngào kể hết hoàn cảnh của mình cho một người chẳng mấy thân thiết.

“Thật ra… cũng chẳng có gì to tát.”

Anh ấy bật cười nhẹ:

“Tôi có thể đề nghị một công việc cho chị.”

Triều Ca làm việc tại một công ty truyền thông – chuyên vận hành các tài khoản video ngắn.

Họ đang tuyển biên tập ngồi văn phòng để viết kịch bản ngắn. Thời gian làm việc không gò bó, có thể đem việc về nhà làm.

“Lương cứng bốn ngàn, ngoài phần nội dung chúng tôi yêu cầu, chị cũng có thể viết sáng tạo thêm. Nếu nội dung phù hợp, chúng tôi sẽ thu mua.”

“Nếu kịch bản được quay và có doanh thu tốt, chị còn được chia hoa hồng.”

Bốn ngàn tệ lương cơ bản — ở Thượng Hải đúng là thấp.

Nhưng công việc này có đường phát triển.

Với tôi lúc này, đó là con đường sống duy nhất, là ánh sáng cuối đường hầm.

Là cọng rơm cuối cùng cho người đang chìm dưới nước — và tôi sẽ bám chặt lấy nó.

Tôi lau khô nước mắt, mở cửa nhà tắm bước ra.

Thịnh Cảnh từ phòng làm việc đi ra, kéo tay tôi lại:

“Âu Dương Sắt, hôm nay em nhất định phải xin lỗi anh. Nếu không, sau này anh sẽ không cho em đồng nào sinh hoạt phí!”

Tôi nhìn anh ta, mỉm cười:

“Không sao cả. Em tìm được việc rồi.”

20

Anh ta ngẩn người:

“Em nói cái gì cơ?”

Sáng hôm sau, trên đường đưa Cửu Cửu đến trường, tôi kể cho con chuyện mình sắp đi làm.

“Vậy là mẹ sắp bay lên rồi đúng không?”

“Ừ, mẹ sẽ cố gắng hết sức.”

“Vậy con cũng sẽ học giỏi, để được bay cùng mẹ!”

Tôi từng lo con sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng hóa ra con bé hiểu chuyện hơn tôi nghĩ.

Dù công việc nghe nói là “thời gian linh hoạt”, thực tế thì lại đòi hỏi rất nhiều tâm huyết.

Tôi phải tìm hiểu tâm lý người dùng hiện tại phải biết khán giả muốn xem gì.

Có những đoạn hội thoại chỉ vỏn vẹn một trăm chữ, tôi phải sửa tới lui hàng chục lần.

Triều Ca là người tốt, nhưng yêu cầu công việc rất nghiêm ngặt.

Những kịch bản tôi viết bị từ chối liên tục.

Đồng nghiệp trong phòng hầu hết là các cô gái trẻ vừa tốt nghiệp, gia đình có điều kiện, vừa có nhà có xe, vừa mang theo giấc mơ sáng tác mà bước vào nghề.

Còn tôi — một phụ nữ lớn tuổi, đã có con — dường như chẳng hợp với ai.

Mỗi ngày đối với tôi như đang chiến đấu.

Có lần Cửu Cửu ốm phải truyền nước biển, tôi vẫn ôm laptop ngồi cạnh giường bệnh sửa kịch bản.

Thịnh Cảnh không ngừng đả kích, ngăn cản tôi:

“Đúng là bỏ công như buôn ma túy, mà chỉ kiếm được tiền bán bột mì.”

“Em có thôi nghịch điện thoại không? Bài vở của con em còn lo nổi nữa không?”

“Đã mấy giờ rồi mà còn chưa vo gạo nấu cơm, suốt ngày em bận cái gì vậy hả?”

“Một công việc lương có bốn nghìn, mỗi ngày còn tốn thời gian đi lại, phải cho Cửu Cửu học lớp bán trú, thuê gia sư một kèm một, cuối cùng kiếm còn không bằng chi tiêu. Em làm thế để làm gì?”

Tất nhiên là có lý do.

Lý do chính là: một ngày nào đó, tôi sẽ không còn phải nghe những lời như “em không xin lỗi thì anh không đưa tiền sinh hoạt nữa” từ miệng anh.

Lý do là: một ngày nào đó, tôi có thể ngẩng đầu sống một cách đàng hoàng, đưa Cửu Cửu theo mình đi đến nơi tốt đẹp hơn.

Nhưng anh không hiểu.

Không, đúng hơn là — anh không tin tôi có thể làm được.

Cửu Cửu cũng dần hiểu chuyện hơn:

“Mẹ ơi, học gia sư tốn tiền lắm, con sẽ cố gắng học chăm.”