Chương 7 - Chồng Độc Miệng Và Nỗi Sợ Kinh Dị

61

Tôi chụp cho Tạ Du một bức ảnh anh ôm hoa, hôm sau đã lên hot search.

Tất nhiên không phải ảnh tôi chụp, mà là một bức khác – trong đó có cả Tạ Du và tôi.

#TạDuTrangVãnAn

#TrangVãnAnBámĐộNổiTiếng

Click vào từ khóa, phần bình luận toàn là chửi tôi bám fame Tạ Du, hút máu, cố tình gán ghép.

Tôi nhìn điện thoại mà ngơ ngác: Ủa tôi nổi đến mức có người bôi xấu cơ à?

Nhìn cái kiểu dàn dựng đó là biết có người mua hot search để chơi xấu tôi rồi~

Tôi đặt điện thoại xuống, thậm chí còn có chút tự hào: Hóa ra cũng có đối thủ coi trọng mình ghê gớm thật.

62

Trái ngược với tâm trạng tốt của tôi, chị Ái gọi điện tới – vừa gấp vừa giận.

Tôi dỗ mãi mới làm chị nguôi, chưa kịp thở ra thì quản lý của Tạ Du cũng gọi đến.

“Alo, cô Trang? Tôi là Lưu Kỳ, quản lý của Tạ Du. Chúng ta gặp nhau một chút nhé?”

Khi tôi đến nơi, Lưu Kỳ đã đến trước rồi.

Thấy chị ấy đi một mình, tôi vô thức hỏi: “Tạ Du không đến à?”

Lưu Kỳ: “…Gọi cậu ta đến để hai người lại bị chụp ảnh à? Cậu ấy đang quay phim, còn chưa biết chuyện này đâu.”

Ánh mắt chị ấy rơi lên mặt tôi, sắc mặt lập tức sa sầm: “Cô Trang, cô ra ngoài không đeo cả kính râm? Cô biết bây giờ có bao nhiêu người đang soi hai người không?!”

Tôi lúng túng lấy khẩu trang trong túi ra: “Chúng ta chẳng phải ngồi trong phòng riêng mà?”

Lưu Kỳ: “……” – chị ấy im lặng tháo kính râm xuống.

63

“Thật sự là tức đến hồ đồ rồi.” – Lưu Kỳ lầm bầm, rồi nhanh chóng vào chủ đề chính:

“Cô Trang, tôi biết dạo này cô với Tạ Du khá thân.”

“Tôi tưởng hai người là bạn, nên cũng không để ý đề phòng.”

“Không ngờ cô lại âm thầm hành động như vậy.”

“Tôi thật sự rất giận, không nghĩ rằng cô tiếp cận Tạ Du lại mang tâm tư như thế!”

Tôi giơ tay làm động tác “pause”: “Khoan đã, khoan đã, tôi mang tâm tư gì cơ?”

Chị ấy giận đến mặt đỏ bừng: “Chơi đùa tình cảm của Tạ Du! Cậu ấy xem cô là bạn, mà cô lại lợi dụng cậu ấy để đánh bóng tên tuổi!”

Tôi: “…Tôi còn mong cậu ấy đừng coi tôi là bạn cơ.”

Nghe vậy Lưu Kỳ càng giận, giọng cao hẳn lên: “Tôi đúng là nhìn nhầm người rồi! Không ngờ cô Trang nhìn dễ thương thế mà lòng dạ cũng không ít! Mua hot search này chắc tốn không ít công sức nhỉ!!”

64

Tôi bật cười không nhịn được: “Chị hỏi tôi tốn bao nhiêu công sức á? Tôi còn không biết gì, hot search đó không phải tôi mua.”

Lưu Kỳ nghẹn họng: “Hả?”

“Đừng có lừa tôi. Không phải cô thì còn ai vào đây?”

Tôi bất lực: “Công ty tôi làm gì có tiền mua hot search. Hơn nữa, nếu là tôi mua thì cớ gì phần bình luận toàn chửi tôi?”

“Nhưng cô flop đến mức này rồi mà còn có đối thủ cạnh tranh à?”

Tôi:

“……” – đúng là lời đâm tim không cần dao.

65

Lưu Kỳ hơi ngượng, uống một ngụm cà phê: “Sao cô không nói sớm. Tôi cứ tưởng cô đâm lén sau lưng Tạ Du, tức quá nên mới chạy tới.”

Ngượng xong rồi lại nổi giận tiếp: “Thế còn câu ‘tôi không mong anh ấy coi tôi là bạn’ là sao? Đùa tôi đấy à?”

Tôi cười rạng rỡ: “Đúng mà, tôi muốn anh ấy coi tôi là bạn gái cơ~”

Lưu Kỳ chết sững: “Gì? Gì cơ?!”

Thấy vẻ mặt hoang mang của chị ấy, tôi hơi tủi thân: “Không rõ ràng lắm à? Tôi đang theo đuổi Tạ Du đó?”

66

“Tụi em yên tâm nha hahahaha, fan của Tạ Du giờ chửi tan xác mấy tài khoản bôi nhọ rồi, công ty còn chưa cần ra tay đâu.”

“Tôi thấy fan Tạ Du thích cô lắm ấy! Hồi chương trình chiếu xong là bắt đầu đẩy thuyền hai người rồi. Đừng lo, cứ thoải mái mà theo đuổi! Tôi thay mặt công ty ủng hộ cô!”

“Hahaha tôi vui không chịu được luôn ấy!”

Lưu Kỳ vừa ăn vừa cười như trúng số.

Tôi hơi khó hiểu: “Sao chị vui thế? Bình thường mấy quản lý đâu có thích nghệ sĩ nhà mình yêu đương đâu mà?”

“Lúc nãy chị còn giận vụ hot search nữa cơ mà.”

Lưu Kỳ cười tít mắt: “Tôi tức là vì tưởng cô tiếp cận Tạ Du để tạo scandal, lợi dụng độ hot của cậu ấy.”

Nói xong chị ấy lại bật cười: “Nhưng nếu là vì chính con người cậu ấy, thì tôi quá mừng luôn.”

“Không hiểu đâu, tôi còn lo cậu ta ế tới nơi ấy! Cái miệng thì cà khịa, nói chuyện thì đâm chọt, ai mà chịu nổi?!”

Tôi cười phì: “Em thấy cũng dễ thương mà.”

Lưu Kỳ cười càng rạng rỡ hơn: “Đúng đúng, dễ thương! Dễ thương!”

67

Hai chúng tôi còn đang trò chuyện thì cửa phòng riêng bất ngờ bị mở ra.

Tạ Du nhíu mày sải bước vào, vừa thấy tôi với Lưu Kỳ đang nắm tay, còn bàn thì đầy đồ ăn ngon, mặt anh lập tức đen lại: “Hai người… đang hẹn hò đấy à?”

Tôi: “……”

Lưu Kỳ: “……Không đến mức đó đâu.”

Tạ Du ngồi phịch xuống ghế bên cạnh tôi: “Sao cả hai không ai nghe máy hả?”

Lúc này tôi mới phát hiện điện thoại mình có cả đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.

“Tôi để máy ở chế độ im lặng… Lúc vào phòng riêng đã tắt âm rồi.”

Tạ Du quay sang nhìn Lưu Kỳ, chị ấy cười gượng: “Điện thoại tôi hết pin.”

Tạ Du cười lạnh: “Tôi gọi mà vẫn đổ chuông đấy.”

Lưu Kỳ: “…Được rồi, là tôi cố tình không nghe.”

68

Tôi nhìn đôi môi khô khốc của Tạ Du, rót thêm cho anh một ly trà: “Sao anh lại đến đây?”

Tạ Du không uống, quay sang nhìn tôi: “Tôi vừa thấy hot search, trợ lý bảo chị Lưu tới gặp em, gọi điện mà cả hai không ai nghe.”

Tôi rất chủ động giải thích: “Hot search đó không phải em mua đâu nha~”

“Em cũng không hề có ý định tạo scandal với anh!”

Để tránh anh hiểu lầm như chị Lưu, tôi nói trước cho chắc.

Không ngờ sau khi nói xong, sắc mặt Tạ Du lại càng khó coi hơn: “Ồ.”

Lưu Kỳ bật cười, đứng dậy đi ra ngoài: “Ờm… hai người nói chuyện nhé, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

69

Tạ Du khoanh tay ngồi đó không nói gì, tôi ghé sát lại: “Sao thế?”

Tạ Du nhìn tôi một cái: Tại sao hot search đó không phải do em mua?”

Tôi: “???”

Tôi dò xét: “Tại… tại em không có tiền…?”

Tạ Du khẽ giãn mày ra: “Vậy nếu có tiền, em sẽ mua?”

Tôi lắc đầu: “Không đâu, mua làm gì chứ?”

Nụ cười của Tạ Du tắt liền: “Ồ, thì ra em thật sự không muốn tạo scandal với tôi à.”

Tôi nhịn cười: “Scandal thì bị mắng đúng không?”

Tạ Du quay mặt lại: “Nếu là em tạo scandal, sẽ không ai mắng cả.”

“Tại sao?”

Tạ Du cụp mắt nhìn tôi: “Bởi vì tôi sẽ thừa nhận.”

Tôi sững người, anh nhìn tôi một lúc, khẽ thở dài: “Chẳng lẽ chưa đủ rõ ràng sao?”

“Cái gì cơ?”

Gương mặt anh có chút tủi thân: “Tôi đang theo đuổi em mà?”

70

Tôi theo phản xạ phản bác ngay: “Không phải em đang theo đuổi anh à?”

Lần này đến lượt Tạ Du chết lặng.

Hai đứa nhìn nhau tròn mắt, im lặng một hồi, Tạ Du đột nhiên lên tiếng: “Là tôi tỏ tình trước, nên là tôi đang theo đuổi em.”

Tôi: “?” – còn có luật như vậy nữa à?

Tôi không chịu thua: “Nhưng là em nhắn tin cho anh trước mỗi ngày đó nha.”

Anh nhướng mày: “Nhưng lần nào đi ăn cũng là tôi rủ trước.”

Tôi cố moi hết trí nhớ: “Em là người gọi anh là ‘chồng’ trước, nên vẫn là em theo đuổi!”

Đùa gì chứ, định cướp thế chủ động của tôi à?

71

Tạ Du bật cười, đưa tay nắm lấy tay tôi: “Cho tôi thắng một lần đi, tôi nói với mọi người là tôi theo đuổi em rồi.”

Tôi đang mải nhìn tay hai đứa đan chặt, cười ngây ngô: “Hả?”

“Anh nói với ai?”

Tạ Du lấy điện thoại ra: “Với tất cả mọi người.”

Tôi giật lấy điện thoại anh, mở Weibo ra xem – không cần tìm, hot search đầu tiên là: #TạDuHẹnHò

Bấm vào xem, chỉ có đúng một câu: 【Không phải thật, chưa ở bên nhau, tôi vẫn đang theo đuổi.】

Còn tag cả tôi vào.

Bình luận top đầu: “Biết là chưa phải thật, nhưng tụi tôi cứ tưởng hai người kết hôn rồi chứ?! Vẫn chưa ở bên nhau hả?! Tạ Du anh ổn không đó!!”

72

Tôi ngẩng đầu nhìn Tạ Du, làm sao cũng không giấu nổi nụ cười: “Bây giờ là thật rồi đấy, em đồng ý rồi!”

Tạ Du cũng cong mắt cười, cúi xuống đặt lên trán tôi một nụ hôn dịu dàng: “Cảm ơn em.”

(Toàn văn hoàn)