
Khoảnh khắc tôi bị đẩy ra khỏi cửa nhà mình,
Mẹ chồng và em chồng đứng trước mặt tôi, “RẦM” một tiếng đóng sập cửa lại.
Trên cánh cửa đó, là cái khóa mới mà họ vừa thuê người đến thay.
Họ lấy hết thẻ ngân hàng của tôi, còn đập nát điện thoại tôi.
Còn chồng tôi – người mà tôi từng yêu thương hết mực, tên là Bành Minh Vũ –
Chỉ đứng yên sau cánh cửa, lặng thinh nghe mẹ với em gái reo hò, ngầm đồng ý với tất cả mọi chuyện.
Mà nguyên nhân của mọi chuyện này, buồn cười y như một câu chuyện cười.
Tôi tốt bụng giúp em gái chồng là Bành Hi sắp xếp một công việc đàng hoàng vì cô ấy không tìm được việc,
Vậy mà trong bữa ăn, cô ta lại quay sang đòi chiếm luôn căn nhà đứng tên tôi – căn nhà tôi đã mua trước hôn nhân.
Cô ta nói: “Chị đã lấy anh em, thì của chị cũng là của anh em! Căn nhà này anh ấy sớm đã hứa cho em rồi!”
Đến lúc đó tôi mới ngỡ ngàng nhận ra, thì ra việc tôi giúp em chồng tìm việc, cuối cùng lại thành ra tôi còn thiếu cô ta một căn nhà.
…
Tôi đoán chắc là em chồng tôi học đến ngu người rồi, nên vẫn cố giữ bình tĩnh mà giải thích với cô ta:
“Bành Hi, em bị nhầm rồi đúng không? Căn nhà này là tài sản trước hôn nhân của chị, trên sổ đỏ rõ rành rành tên chị, sao tự nhiên thành của em được?”
Bành Hi cười khẩy một tiếng, nói tỉnh bơ như đúng rồi: “Của chị của em cái gì, chị đã gả cho anh em rồi, của chị chẳng phải là của anh em à?”
“Lúc hai người kết hôn, anh em đã sớm hứa sẽ cho em căn nhà đó rồi!”
Ủa? Sao chuyện lớn vậy mà tôi chẳng hay biết gì? Bành Minh Vũ thật sự từng hứa như vậy?
Tôi bắt đầu thấy giận, quay sang nhìn ông chồng vẫn đang cúi đầu ăn cơm từ nãy giờ.
Bành Minh Vũ múc cho tôi một bát canh gà, nhẹ nhàng đặt trước mặt tôi: “Tân Nhan à, Bành Hi là con gái, chị ấy phải đi thuê nhà ở bên ngoài anh cũng không yên tâm. Với lại em sinh con xong, ở cữ cũng cần có người bên cạnh chăm sóc chứ.”
“Anh đi làm bận thế, lấy đâu ra thời gian. Hay là em ngoan ngoãn nghỉ việc, dọn về quê sống đi, đến lúc đó bố mẹ anh cũng có thể giúp trông nom em được.”
Trong lòng tôi chợt “thịch” một tiếng, lạnh toát nửa người. Tôi chợt nhớ lại, anh ta từng nói với tôi, đứa em gái là bảo bối quý giá nhất trong nhà họ.
Tôi từng nghĩ, anh làm anh thì thương em gái cũng là điều bình thường, không ngờ lại nuông chiều đến mức có thể thẳng tay đẩy vợ mình ra ngoài như thế.
Thấy tôi im lặng, em chồng càng được đà, lên giọng nói tiếp:
“Chị cũng đừng có không biết điều. Lúc anh em cưới chị còn đưa hẳn 100 triệu tiền sính lễ đấy.”
“Số tiền đó là anh em sợ chị thiệt thòi, cố tình đưa để bù vào tiền nhà cho chị thôi!”
“Chứ theo em, cái tập tục cưới xin mà đòi sính lễ ấy, nên bỏ từ lâu rồi. Hồi đó đúng ra không nên đưa chị đồng nào mới phải.”
Tôi tức quá bật cười: “Bành Hi, em tính thế nào mà 100 triệu muốn mua được căn hộ trung tâm thành phố của chị? Tính toán kiểu đó hạt bàn tính sắp bay vào mặt em đến nơi rồi đấy.”
“Còn nữa, em đừng có quên, ngày hôm sau khi chị và anh em đi đăng ký kết hôn, là ai đã bám lấy anh ấy vòi 200 triệu để đi du lịch? Chị nhận 100 triệu tiền sính lễ, không thiếu một đồng nào, nhưng cũng đều nằm gọn trong cái 200 triệu của em rồi đấy!”
Mặt Bành Minh Vũ lập tức tái mét, chắc anh ta có chết cũng không ngờ tôi lại dám vạch trần chuyện này ngay trước mặt em gái anh.
Em chồng thì như bị giẫm trúng đuôi, bật dậy khỏi ghế, chỉ tay vào mặt tôi mà chửi ầm lên:
“Đồ đàn bà thối tha! Ăn của nhà tôi, uống của nhà tôi, mà còn dám không nghe lời hả?”
“Đừng quên chị là con dâu gả xa đến đây! Ở chỗ này chị chẳng có họ hàng thân thích gì đâu, mà còn dám đắc tội với bọn tôi, để xem sau này chị sống nổi không!”
Nghe em chồng chửi bới khó nghe như vậy, mặt Bành Minh Vũ cũng bắt đầu không giữ nổi thể diện, quay sang quát: “Bành Hi! Em đang nói chuyện với chị dâu kiểu gì đấy hả?”
Không ngờ em chồng càng hung hăng hơn: “Em nói thế thì sao? Cô ta là người ngoài, dựa vào cái gì mà chiếm nhà của em?”
“Chứ nếu không nể mặt anh, em có cho cô ta ở nhờ nhà em chắc? Ai ngờ cô ta lại định bám trụ ở luôn không chịu dọn đi!”
“Bành Hi, em đang nói linh tinh cái gì thế hả!” – Bành Minh Vũ cuối cùng cũng bắt đầu sốt ruột.
“Em nói linh tinh á?”
Em chồng ngẩng cao đầu, giọng đầy tự tin:
“Em sắp đi làm cho công ty lớn đấy, sao có thể giống như chị dâu – một bà bầu bụng to tướng, chẳng làm được việc gì?”
“Loại người như chị, sớm muộn gì cũng bị công ty đuổi việc thôi, đến lúc đó không phải cũng phải xách đồ quay về quê à?”
Nghe đến đây, Bành Minh Vũ không những không ngăn em gái lại, mà còn ghé sát vào tôi, nhỏ giọng dỗ dành:
“Tân Nhan, em đừng để bụng. Tính Bành Hi là vậy, miệng nhanh không có ý gì đâu.”
Miệng nhanh?
Mồm năm miệng mười đòi đuổi một người phụ nữ mang thai tám tháng ra khỏi nhà mà anh gọi là “nói chuyện thẳng thắn” à?
Xem ra cái công việc mới của Bành Hi chắc cũng không cần giữ nữa. Tôi chẳng buồn đôi co thêm, chỉ vứt lại một câu:
“Nhà là của tôi, ai cũng đừng mơ động vào.”
Rồi đứng dậy bỏ đi.
Tiếng chửi rủa của em chồng phía sau, tôi coi như gió thoảng qua tai.
Bình luận