Chương 3 - Chọn Lương Duyên
5.
Một tháng…
Ròng rã một tháng…
Trong đội trở về từ phía Tây có Ngụy Đồ Nam, người mà ta hằng nhung nhớ. Người chàng đầy sẹo nhưng vẫn cưỡi ngựa, cao lớn, anh tuấn nhưng tóc có những sợi tóc trắng lốm đốm. Chàng vẫn giống như những lần chờ đợi ta thời niên thiếu.
Nhưng trong đội không có Bạch Viễn Thanh.
Ngụy Đồ Nam khó khăn xuống ngựa, ôm lấy ta nói: “Li Nhi, ta trở về rồi.”
"Bạch Viễn Thanh đâu?"
Phó tướng ở một bên nói: “Bạch sứ giả đàm phán thành công, lúc trở về lại bị quân địch đánh lén. Hắn bảo vệ chúng ta rời đi, nhưng hắn…”
"Đồ Nam, hắn… hắn không cần phải đến cứu chàng, chàng không nên..." Chàng không nên trở về một mình.
Chàng ôm chặt ta, ôm thật chặt tiếng nức nở của ta vào lòng: "Bạch Viễn Thanh đã liều chết cứu ta, hắn muốn ta sống sót trở về để gặp nàng. Ta sẽ báo đáp ân tình này của hắn, thề nhất định sẽ giết chết toàn bộ A Bộ tộc."
Hoàng đế nổi giận, hai nước kết giao không giết sứ thần, đây là lý do hợp lý để kinh thành xuất binh, máu tươi của Bạch Viễn Thanh rải trên con đường hành quân.
Ma xui quỷ khiến thế nào ta lại phân phó phủ công chúa chuẩn bị tang lễ. Thiếu nam thiếu nữ toàn thành ngâm thơ bên bờ sông thương xót cho Bạch Viễn Thanh.
"Li Nhi, là ta có lỗi với nàng.”
Đôi má đầy râu của chàng tràn ngập ánh lửa của tiền giấy đang cháy.
“Ba năm trước ở biên cương, A Bộ tộc nói muốn cưới đích công chúa. Ta cầu xin hoàng đế cho nàng ở lại kinh thành, cho dù nàng có gả cho người khác ta cũng sẵn lòng, xem ra Hoàng thượng không chọn nhầm người. Tuy Bạch Viễn Thanh là văn nhân, nhưng ta thật lòng gọi hắn là anh hùng. Ba năm qua ta chưa từng làm phiền nàng, A Li, nàng nên quên ta đi, đừng để ý đến ta, nàng nên cùng hắn sống thật tốt.”
Ta xoa xoa tay, nhìn Ngụy Đồ Nam có chút bối rối: "Chàng khuyên ta như vậy, nhưng ta vẫn đợi chàng. Ta không phụ chàng nhưng đã phụ hắn.”
Bàn tay thô ráp của chàng nắm lấy tay ta: “Ta sẽ đòi lại công đạo cho hắn, tự tay giết chết kẻ thù.”
“Hiện tại Ngụy gia của ta không có binh lực, ta chỉ là một quan nhỏ, đối với Thác Bạt Dư không có uy hiếp gì, không biết Li Nhi còn nguyện ý gả cho ta hay không.”
Ta gật đầu nặng nề, ngọn lửa trong chậu than càng cháy sáng hơn, Bạch Viễn Thanh, cảm ơn ngươi.
6.
Hoàng đế truy phong cho Bạch Viễn Thanh một tước vị, Bạch gia khá nhân từ, cũng không quá bi thương vì Bạch Viễn Thanh. Một số thành viên trong gia tộc thậm chí còn chủ động đầu quân.
Lần xuất chinh này ta không có ý định đợi Ngụy Đồ Nam thắng lợi trở về. Thay vào đó, ta lặng lẽ mặc chiến phục và theo quân đội đến biên cương.
Trước khi rời đi, ta trèo tường, tránh đội tuần tra và đi vào phòng Thác Bạt Dư
Dường như hắn biết ta sẽ đến, hắn ăn mặc chỉnh tề ngồi trước bàn làm việc.
"Huynh trưởng, hôm nay Thác Bạt Li đã chết. Từ nay về sau, như huynh đã nói, Li Nhi sẽ không còn là thành viên hoàng tộc nữa."
Hắn thở dài, vừa cười vừa đứng lên.
Cuối cùng ta cũng hiểu rõ một vài việc.
Một nữ tử kiêu ngạo như vậy, lại có thể vì nhà mẹ mà làm những việc trơ trẽn. Cũng hiểu vì sao lúc còn nhỏ Thác Bạt Dư lại không thân thiết với mẫu phi, thậm chí khi còn nhỏ có lúc tức giận còn nói với mẫu phi muốn giết bà.
Về sau mối hận thù dường như đã bị thời gian chôn chặt. Thác Bạt Dư nói với ta rằng các công chúa luôn là vật hy sinh của hoàng gia. Bà cầu xin hắn đối xử tốt với ta, hôn nhân của ta không nên bị chính trị chi phối như bà.
Bà cũng biết ta sẽ vì đại cục buông bỏ tình riêng. Cho nên cố tình diễn một màn bị ép uống rượu độc, muốn ta đối với hoàng gia hoàn toàn tuyệt vọng.
“Ta không thể buông tha cho mẫu phi ngươi, nhưng ta cũng hứa với bà ta, ta sẽ trở thành một hoàng đế tốt.”
“Ngươi có thể hận ta nhưng ta không thể buông tha kẻ thù đã giết mẫu phi mình. Nhưng ít nhất tình huynh muội mà cùng nhau lớn lên là thật.”
"Ta không thể để vị thiếu tướng quân quyền thế giới ngươi, điều này sẽ gây thêm phiền toái. Ngụy Đồ Nam bằng lòng ra biên cương, để ngươi có thể sống yên ổn. Ngày đó ta hỏi Bạch Viễn Thanh hắn có muốn cưới ngươi hay không, một công chúa ngoan cố, bướng bỉnh, hắn phải tôn trọng và bảo vệ ngươi, hắn không cần phải yêu ngươi.”
“Hắn hứa với ta sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ ngươi. Lần này đi A Bộ tộc hắn đã ôm ý nghĩ phải chết.”
“Đôi khi huynh trưởng rất ghen tị với ngươi, Li Nhi, ngươi được yêu thương nuôi dưỡng mà lớn.”
Đây là hy vọng xa vời của biết bao công chúa.
Lên ngựa vung roi đuổi kịp Ngụy Đồ Nam, ta đạp bắp chân chàng một cước, nửa khóc nửa cười nói: "Nếu còn lấy cớ vì muốn tốt cho ta mà cầu xin gì cho ta nữa, ta sẽ giết chết chàng.”
“Không dám, về sau đều do Li Nhi làm chủ.”
Khi hoàng hôn buông xuống, đoàn quân tiến bước, giống như những gì ta từng mong đợi thời niên thiếu.
Thác Bạt Li và Ngụy Đồ Nam chết trên chiến trường cũng tốt.
Gửi chàng thiếu niên áo trắng thanh nhã đó, chàng công tử mà ta đã không yêu nhiều năm, nói một lời cảm ơn.
7.
Ngụy Đồ Nam và ta tử chiến một hồi, đao kiếm trong tay chém ra lỗ hổng, cuối cùng cũng đại thắng. Chàng phó thác cho phó tướng, Ngụy Đồ Nam và công chúa một mình xuất hành đều chết trận ở sa trường.
Cởi bỏ quân phục, chúng ta mặc lên áo vải. Trốn vào một ngôi làng vô danh.
"Li Nhi, ta còn nhớ lúc chúng ta còn đi học, có một nam sinh gầy nhỏ bị bắt nạt, nàng liền bước tới đá tên kia một cước.”
Ngụy Đồ Nam ôm eo ta, sờ sờ cái bụng to của ta, cười tươi nói: "Đứa nhỏ của chúng ta không biết có kế thừa tính tình nóng nảy của nàng hay không.”
Ta búng trán chàng một cái, nghe người thuyết thư mới tới trong thôn đang giảng sách, kể chuyện đích công chúa là phận nữ nhi mà không thua cánh mày râu, cùng thanh mai trúc mã là Ngụy đại tướng quân, ở trên sa trường điểm binh nhập thần, chuyện xưa kể rằng hai người là thần tiên quyến lữ, truyền thuyết nói hai người bọn họ không có chết ở trên sa trường, chỉ là cùng nhau phi thăng thành tiên, đến một quốc gia khác du lịch.
Ta cười ha ha, Ngụy Đồ Nam cũng cười rộ lên.
Dự đoán không được xa như vậy, chỉ là được sống bình an thôi cũng đã hao hết nửa đời của ta.
[Ngoại truyện Bạch Viễn Thanh]
Chắc là ta điên rồi.
Chỉ khi đó ta mới có thể yêu một nữ nhân có trái tim đã thuộc về người khác.
Tết Nguyên Tiêu năm đó, mấy đồng liêu nói công chúa đang nhìn chằm chằm vào ta, nói ta tránh xa ra. Vị công chúa này đã thất thế, dính líu với nàng sẽ khiến con đường làm quan của ta vô vọng.
Ánh mắt đó khiến ta nhớ đến lúc còn nhỏ học ở thư viện, lúc đó ta gầy yếu nên bị người ta bắt nạt, có một cô bé dáng người nhỏ bé dũng cảm chắn trước mặt, bảo vệ ta.
Trong khi thắp đèn Khổng Minh, mọi người đều viết ra những điều ước của mình.
Ta vô tình nhìn thấy dòng chữ nàng viết: “Chỉ mong quốc thái dân an.”
Tình cảm in sâu vào trái tim ta. Vốn tưởng rằng người mình yêu cũng có trái tim rộng lượng như mình, nhưng phải đến sau này ta mới nhận ra trái tim của nàng rất nhỏ, chỉ chứa được Ngụy Đồ Nam.
Hoàng đế hỏi ta có nguyện ý cưới công chúa không.
Đêm tân hôn nàng cũng hỏi ta có tự nguyện hay không.
Sao ta có thể nói dối được? Việc đầu tiên của người đọc sách là biết thì nói là biết*
*Câu này nhấn mạnh tầm quan trọng của sự thật và sự trung thực trong việc học hành và tri thức. Người đọc sách (học giả) phải thừa nhận những gì mình biết và không biết, không được giả dối hay che giấu sự thiếu hiểu biết của mình.
Ta là một nam tử khá nổi tiếng ở kinh thành nhưng nàng chưa bao giờ chú ý đến ta. Bánh khoai môn do chính tay ta làm cách ngày lại gửi qua nhưng nàng lại làm đỗ hết đĩa này đến đĩa khác.
Nàng toàn tâm toàn ý hướng về phía tây biên cương, ta không dám bắt nàng quay đầu lại để nhìn ta.
Tình yêu của ta hèn mọn và nhát gan.
Giống như thuở thiếu thời, người dám đứng bên cạnh nàng và cùng nàng nghịch ngợm là thiên tài võ học đầy khí phách, Ngụy Đồ Nam
Một đồng liêu nghĩ kế cho ta, nói vào ngày sinh nhật tặng bảo vật cho nàng.
Ta lắc đầu, nhìn những người dong chi tục phấn trên phố hoa, lắc đầu nhìn bọn họ chủ động ôm lấy nam nhân nịnh nọt.
Thác Bạt Li của ta không thích son phấn, vậy ta sẽ thay nàng làm vài việc thiện, dùng tên của nàng xây cô nhi viện, dựng lều phát cháo, cầu nguyện cho nàng.
Cầu nguyện cho nàng được hạnh phúc.
Chiến báo bị chậm đã đến, ta không dám nói cho nàng biết. Ta có lòng riêng, ta nghĩ nàng thấy ta hao tâm tổn trí chuẩn bị nhiều thứ cho nàng như vậy, nàng có thể buông bỏ người kia không, có thể quay lại nhìn ta không.
Ta chịu không được hỏi nàng, nàng có thể quên người đó không?
Cái lắc đầu của nàng đã cắt đứt chút hy vọng cuối cùng của ta.
Vậy thì ta sẽ dùng mạng sống của mình để tặng cho nàng món quà cuối cùng.
Nàng bận đến mức quên mất ngày sinh nhật của chính mình, trước khi ta rời đi, nàng nhìn ta từ trên tháp cao, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn rất xinh đẹp. Ta thầm chúc nàng sinh nhật vui vẻ.
Nàng không còn nhìn ta nữa.
Ta không muốn nàng cảm thấy mắc nợ nên đã nói ta đi đàm phán vì hy vọng đường làm quan rộng mở.
Trước khi rời đi, hoàng đế hỏi ta: "Ngươi nghĩ mình có thể sống sót trở về không?"
“Không thể.” Ta mỉm cười: “Nhân tiện, món quà sinh nhật của ta dành cho công chúa là cho nàng một cuộc sống tự do.”
“Nếu bệ hạ vẫn nhớ tình bạn cũ, nay Ngụy tướng quân đã là người không có binh quyền, khi Ngụy tướng quânhãy cho họ được ở bên nhau.”
Thác Bạt Li, ta chúc nàng bình an, nàng phải bình an.
A Bộ tộc nào biết đàm phán là gì, ta chỉ có thể nói mình là phò mã, dùng ta đổi con tin, sau đó chờ bị ám sát, chờ cái chết của ta trở thành lý do xuất binh.
Lần đâu tiên gặp lại Ngụy Đồ Nam sau mấy năm là ở trong doanh trại của địch, dáng vẻ của hắn vẫn ngông nghênh như xưa, hắn nói ta đã cưới Li Nhi thì ngoan ngoãn ở bên cạnh nàng, bảo ta cút đi.
Hai người này coi thường kẻ đọc sách đến vậy sao?
Ta chưa bao giờ dám gọi nàng là Thác Bạt Li, ta chỉ gọi nàng là công chúa, ta lấy thư hòa ly ra, nói với hắn: “Li Nhi và Viễn Thanh đã hòa ly, hy vọng Ngụy tướng quân sẽ sống sót trở về.”
Li Nhi, ta đã bảo vệ người nàng không thể quên, chỉ là nàng chưa từng nếm món khoai môn do ta làm, cả nhà ta đều khen ngon đấy.
Nàng cũng chưa từng đọc thơ của ta như những nữ tử bình thường ở kinh thành, đúng không? Thơ của ta cũng đâu có sến súa như nàng chê bai nhỉ?
Năm đó nàng gả cho ta, gả cho công tử nàng không thích.
Nhưng năm đó ta cưới nàng, là cưới được người trong lòng ta, cùng nàng vui vẻ, hạnh phúc ba năm.
Ta sẽ được ghi vào sử sách, trở thành tấm gương cho các sứ thần, và ta cũng sẽ mang lại vinh quang cho gia tộc như hoàng đế đã hứa. Nhưng những điều ta mong muốn nhất… dường như ta chưa từng đạt được.
Tình cảm của nàng lâu dài, tuy ta hận sự lâu dài ấy nhưng cũng ước ao có được nó
Cũng được… Li Nhi, cuộc đời của ta đành kết thúc ở đây thôi.