Chương 8 - Chọn Lựa Giữa Hai Đường
“Nghe bảo là thật đấy, nhưng yêu cầu cao lắm, phải tốt nghiệp cấp ba trở lên cơ!”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Tuyển công nhân ở nhà máy dệt à?
Tôi chợt thấy tim mình nhói lên một chút.
Kiếp trước, sau khi lấy Cố Ngôn, tôi chỉ làm một bà nội trợ quanh quẩn bên bếp núc, hoàn toàn tách biệt với xã hội.
Cuối cùng, kết cục thê thảm cũng chỉ vì tôi sống phụ thuộc vào đàn ông.
Kiếp này, tôi không muốn lệ thuộc vào bất kỳ ai, dù người đó có là Lục Trạch.
Phụ nữ, nhất định phải có sự nghiệp của chính mình.
Huống hồ gì, tôi “biết rõ”, vài năm tới, nhà máy dệt này sẽ nổi như cồn nhờ một loại vải cải tiến tên là “Tixi”. Vị trí giám đốc nhà máy cũng sẽ thay đổi nhiều lần.
Nếu tôi có thể vào làm…
Một kế hoạch táo bạo đang dần hình thành trong đầu tôi.
Sáng hôm sau, tôi hỏi chị Lý kỹ càng về thông tin tuyển dụng, rồi đón xe buýt vào thành phố.
Khu vực tuyển dụng đông nghịt người. Phần lớn là những cô gái đôi mươi, gương mặt căng đầy hy vọng và hồi hộp.
Tôi dựa vào lợi thế “sống lại”, làm bài thi viết dễ như trở bàn tay.
Những câu hỏi về lập trường tư tưởng, về kiến thức sản xuất, kiếp trước tôi đã nghe Cố Ngôn thao thao bất tuyệt không biết bao nhiêu lần, thuộc làu làu.
Còn phần phỏng vấn thì lại càng đơn giản.
Tôi đối diện với người phỏng vấn – một nữ cán bộ hơn bốn mươi tuổi, gương mặt nghiêm nghị – trình bày rất bình tĩnh về niềm yêu thích ngành dệt của mình, và “một chút” suy nghĩ non nớt về cải tiến kỹ thuật trong tương lai.
Tôi khéo léo đem vài ý tưởng quản lý và tiếp thị của thời hiện đại, biến tấu bằng ngôn ngữ phù hợp với bối cảnh thời đó rồi nói ra.
Chẳng hạn như tôi nói: “Chúng ta không thể chỉ cúi đầu sản xuất, mà còn phải ngẩng đầu nhìn đường. Phải biết thị trường cần gì, các cô gái thích hoa văn ra sao, thì ta mới làm ra được loại vải được yêu thích nhất.”
Tôi còn nói: “Quản lý xưởng sản xuất không chỉ dựa vào quy chế, mà còn phải dựa vào lòng người. Phải để công nhân có cảm giác thuộc về, coi nhà máy như nhà mình, thì năng suất mới thực sự tăng lên được.”
Những lời này, vào thời đó, chẳng khác gì bom tấn.
Ánh mắt của nữ cán bộ từ dò xét chuyển thành bất ngờ, cuối cùng là tán thưởng không giấu nổi.
“Cô tên Lâm Vãn, đúng không?”
Cô ấy nhìn hồ sơ của tôi, nói:
“Cô trúng tuyển. Thứ hai tuần sau, đến văn phòng nhà máy làm thủ tục nhập xưởng.”
Tôi bước ra khỏi nhà máy dệt, cầm giấy thông báo trúng tuyển trong tay, xúc động suýt nhảy cẫng lên.
Đây là cơ hội đầu tiên trong đời tôi, mà tôi giành được bằng chính năng lực của mình!
Tôi còn có thể tưởng tượng được nét mặt ngạc nhiên pha lẫn vui mừng của Lục Trạch khi biết tin này sau khi anh trở về.
Tôi vừa ngân nga vừa lên xe buýt quay về đơn vị.
Chỉ không ngờ, một “món quà bất ngờ” kinh khủng đang chờ sẵn trong phòng tôi.
Tôi vừa đẩy cửa phòng, một luồng mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt.
Dưới đất vứt lăn lóc mấy chai rượu rỗng.
Trên giường tôi – lại có một người đàn ông đang nằm!
Là Cố Ngôn!
Hắn mặc áo quần xộc xệch, nằm ngủ mê man trên giường của tôi.
Đầu tôi “ong” một tiếng, máu dồn hết lên não.
Hắn vào đây bằng cách nào? Sao lại ở đây?
Đúng lúc đó, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân.
Chị Lý và mấy chị vợ lính khác đang cầm một mâm bánh bao vừa hấp chín, vừa cười vừa nói tiến lại gần.
“Tiểu Lâm về rồi đấy à? Mau nếm thử bánh bao chị mới học nè!”
Vừa nhìn vào phòng, họ lập tức thấy cảnh tượng trước mắt.
Tiếng cười bỗng dừng bặt.
Tất cả ánh mắt đều rơi vào tôi và người đàn ông đang nằm trên giường.
Cả người tôi lạnh toát.
Tôi biết, mình đã rơi vào một cái bẫy được sắp đặt kỹ lưỡng.
7
“Chuyện… chuyện gì thế này?”
Mâm bánh trong tay chị Lý rơi xuống đất đánh “xoảng” một tiếng, bánh bao lăn lóc đầy sàn.
Mấy chị vợ lính khác cũng lập tức thay đổi ánh mắt nhìn tôi.
Từ đồng cảm chuyển sang khinh thường và dè bỉu.
“Tôi đã nói rồi mà, con gái thành phố ấy mà, tâm tư lắm trò. Sao mà chịu yên phận sống với doanh trưởng Lục được.”
“Thật là! Chồng đi làm nhiệm vụ, còn dám dẫn trai lạ về phòng. Gan to thật!”
“Mất mặt quân nhân nhà ta quá!”
Từng câu từng lời như những mũi kim tẩm độc, đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi nắm chặt tay đến mức móng tay đâm vào da thịt, nhưng không thấy đau.
Tôi nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn đang “ngủ say” trên giường, khóe môi hắn vẫn còn vương nét cười đắc ý mơ hồ – và lập tức hiểu ra tất cả.
Là âm mưu của hắn và Lâm Tuyết!
Họ biết hôm nay tôi sẽ vào thành phố, cố tình bày ra vở kịch này, để bôi nhọ danh dự tôi, khiến tôi không thể tiếp tục ở lại đơn vị!
“Không phải như mọi người nghĩ đâu!”