Chương 7 - Chọn Chó Thay Chồng

Chẳng bao lâu sau thì xảy ra chuyện.

Hồn phách của Lâm Hữu Ninh trở nên ngày càng trong suốt, trông như sắp hồn phi phách tán vậy.

Anh ta sợ chết khiếp, khóc lóc thảm thiết: "Miểu Miểu cứu anh với, anh thà kiếp sau đầu thai làm súc sinh cũng không muốn hồn phi phách tán!"

"Được rồi được rồi, anh đừng gấp, em sẽ nghĩ giúp anh cách ngay."

Tôi vội vàng tìm một vị đại sư, pháp lực của ông ấy khá cao thâm: "Vấn đề không lớn, chỉ cần dùng máu của người thân ruột thịt cúng tế trước bài vị, duy trì một năm, hồn phách sẽ được ổn định."

Người thân ruột thịt?

Vậy chỉ có thể nhờ Lý Quế Hương - người mẹ ruột này thôi.

Lâm Hữu Ninh thở phào nhẹ nhõm, đầy tự tin: "Việc này đơn giản thôi, mẹ tôi yêu tôi như mạng, cho dù kêu bà ấy đổi mạng cho cho tôi bà ấy cũng sẵn lòng, huống chi chỉ là lấy chút máu."

Khi tôi tìm được Lý Quế Hương, bà ta đang tình tứ với mấy ông già.

Gần đây bà ta rất bận, bận được các chị em tâng bốc, bận tình tứ với mấy ông già, bận làm ra vẻ thái hậu trước mặt người làm quản gia, đang vui thích trong đó.

Tôi nói với bà ta về chuyện hồn phách của Lâm Hữu Ninh sắp tiêu tán.

Bà ta cười phá lên tại chỗ, hoàn toàn không tin: "Trên đời này làm gì có ma quỷ? Miểu Miểu à, con nói sảng gì vậy?"

"Những gì con nói đều là sự thật."

Để tăng độ tin cậy, tôi còn mời đại sư đến nói chuyện với bà ta.

Nhưng Lý Quế Hương vẫn không tin, trợn mắt mắng: "Tôi nhổ vào! Đám thầy bà các người ở quê tôi gặp nhiều rồi, toàn là bọn lừa đảo! Không phải là thấy nhà chúng tôi có tiền nên tìm đủ cách để lừa tiền sao?"

Đại sư cũng là người nóng tính, cười lạnh liên tục: "Tôi lấy tiền làm việc có gì sai? Hơn nữa tôi có lấy tiền của bà đâu? Tiền nhà họ Chu có liên quan gì đến bà? Đồ bà già không biết xấu hổ! Khuyên bảo đàng hoàng thì bà không tin, đợi đến khi con trai bà hồn phi phách tán thì bà sẽ hiểu!"

Lý Quế Hương chửi ầm lên: "Con trai tôi thế nào không liên quan đến ông, đồ bịp bợm chuyên lừa đảo, cút ra ngoài!"

Lâm Hữu Ninh không còn vẻ điềm tĩnh như lúc mới đến: "Mẹ! Mẹ! Mẹ! Những gì ông ấy nói đều là thật mà mẹ! Mẹ phải cứu con chứ mẹ!"

Một lúc sau, bên tai tôi vang lên tiếng "mẹ" liên hồi. Có vẻ Lâm Hữu Ninh thật sự đã hoảng loạn, thật tội nghiệp.

Tôi không nhìn nổi nữa, nói với đại sư: "Đại sư, ông có thể nghĩ cách nào đó, để mẹ chồng tôi gặp được linh hồn của chồng tôi không?"

Đại sư có vẻ do dự.

Lý Quế Hương có chút hả hê nói: "Giờ hết đường chối cãi rồi nhé? Ông ta có cái khỉ gì mà làm được, đúng là đồ bịp bợm!"

"Đương nhiên tôi có cách." Đại sư đầy vẻ chế giễu nói: "Bà cứ ra sức khước từ như vậy, thực ra là không muốn cho máu cứu con trai bà phải không?"

Lý Quế Hương nổi giận đùng đùng: "Nói bậy! Chỉ cần cho tôi gặp con trai tôi, tôi chết vì nó cũng được!"

8

"Ma! Có ma!"

Đại sư lấy ra thứ pháp khí kinh điển - nước mắt trâu, nhỏ cho Lý Quế Hương.

Ngay lập tức, bà ta nhìn thấy hồn ma của Lâm Hữu Ninh đang lơ lửng bên cạnh, sợ đến mức tè ra quần, bò lung tung khắp nơi.

Trái tim Lâm Hữu Ninh như bị đâm thủng nghìn lỗ, trước đây là thi thể lạnh cứng, giờ đến hồn phách cũng lạnh cóng, anh ta nghẹn ngào hét lên: "Mẹ, phản ứng của mẹ như vậy là sao? Là con đây! Con trai Hữu Ninh của mẹ đây!"

Lý Quế Hương mặt tái nhợt, tìm một góc trốn vào: "Con đừng lại gần, đứng xa xa nói chuyện với mẹ, mẹ thật sự sợ ma lắm, con đừng dọa mẹ."

Lâm Hữu Ninh đứng từ xa, vội vàng lên tiếng: "Mẹ, những gì vị đại sư này nói là sự thật. Hồn phách của con sắp tan biến rồi, cần người thân ruột thịt giúp bồi dưỡng, chỉ cần mỗi sáng mẹ cho con một chút máu, cúng dường trong một năm, là có thể giúp con ổn định hồn phách, con sẽ khỏe lại thôi."

Lý Quế Hương đảo mắt: "Có phải trả giá gì không?"