Chương 6 - Chơi Game Để Tìm Ra Tình Yêu
12
Rửa mặt xong, tôi nằm lên giường.
Cầm điện thoại lên, vừa mở ra đã thấy tin nhắn của Giang Dịch:
【Chơi game không? (mèo con ngồi nghiêm chỉnh chờ đợi.jpg)】
Tôi lập tức trả lời:
【Chơi chứ, chơi chứ! Em vào ngay đây!】
Chỉ là…
Vừa đăng nhập game, tôi thấy trong hộp thư xuất hiện một bộ trang phục mới.
Người gửi quen thuộc — ID: “Dắt bà lão vượt đèn đỏ”.
Vừa vào đội, tôi bật mic hỏi ngay:
“Tại sao anh lại tặng quà cho em nữa vậy?”
Nói xong mới nhận ra… mặt tôi đỏ bừng.
Giọng điệu của mình vừa rồi mềm nhũn, dính lấy anh, nghe cứ như… đang làm nũng vậy.
Giang Dịch nhẹ giọng giải thích:
“Hôm qua em cũng chơi vị tướng này, anh nghĩ chắc em sẽ thích.
“Nhận đi nhé.”
Cảm giác không xứng đáng lại tràn lên trong lòng.
Tôi vùi gương mặt nóng rực vào chăn, lí nhí nói:
“Nhưng mà… anh tặng cho em nhiều thứ quá rồi…
“Em không chịu nổi đâu.”
Giọng Giang Dịch rất nhẹ, nhưng lại mang theo sự kiên định không thể chối từ:
“Đừng nói thế.
“Hôm đó anh kéo em vào phòng, còn mắng em suốt nửa tiếng, anh thật sự thấy rất có lỗi.
“Những thứ này, coi như quà bồi tội anh tặng cho em.
“Nhưng… không chỉ là bồi tội.”
Anh dừng một chút, như đang sắp xếp câu từ, trong nền còn nghe thấy tiếng anh hít nhẹ một hơi:
“Anh còn có tư tâm…
“Anh muốn tặng cho em tất cả những thứ tốt nhất.”
“… Bao gồm thời gian của anh, sự chú ý của anh, và toàn bộ sự kiên nhẫn của anh.”
Giang Dịch nói từng chữ một, chậm rãi và cực kỳ nghiêm túc:
“Vì vậy, đừng bao giờ nói mình không xứng nữa.
“Mỗi người đều là một cá thể duy nhất.
“Và em… là quý giá nhất.”
Tôi sững người.
Thì ra… Giang Dịch mới chính là món quà.
Anh ấy xuất hiện trong cuộc sống tôi không báo trước, mang theo niềm vui và hạnh phúc.
Anh còn đang từng chút một chữa lành cái tính cách luôn làm vừa lòng người khác của tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng, tim đập thình thịch.
Tôi nhỏ giọng, vô cùng chân thành nói:
“Cảm ơn anh… anh trai.”
Trong tai nghe vang lên tiếng Giang Dịch khẽ ho một cái.
Giọng anh mang theo chút ngượng ngùng:
“Cái đó… cái đó… anh có thể rút lại lời trước không?
“Anh cảm thấy… hiện tại em gọi anh là anh trai… nghe cũng… rất hay.”
Tôi cũng bắt đầu xấu hổ, tay chân luống cuống, cuối cùng chỉ có thể đáp tựa như robot:
“Được mà… anh trai.”
13
Kỳ nghỉ hè trôi qua bận rộn hơn tôi tưởng.
Tôi xin được một công việc pha chế trà sữa, còn kéo theo cả Chu Tinh Trạch đi làm cùng.
Chị em đồng lòng, việc gì cũng có thể thành công!
Ban ngày, tôi đi làm; tối đến, sung sướng song đấu với Giang Dịch trong game.
Chu Tinh Trạch thì làm ca tối, ban ngày lại háo hức chạy đi… làm nam giúp việc cho Giang Đường.
Mà Giang Dịch và Giang Đường cũng hay ghé cửa hàng chúng tôi.
Mỗi lần gọi trà sữa, cốc của bọn họ luôn nhiều topping nhất cửa tiệm.
“Đủ không, bảo bối?
Nếu không đủ, tôi sẵn sàng nhét cả quán trà sữa này vào ly cho em luôn (≧ω≦)*!”
Đây chính là cách tôi “trừng trị” ông chủ keo kiệt!
—
Khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc.
Tôi và Chu Tinh Trạch cuối cùng cũng nhận được tiền lương, coi như đã tích đủ số tiền mong muốn.
Chu Tinh Trạch hào hứng vỗ ngực:
“Chị, tối nay em mời chị đi ăn đồ nướng nhé!”
… Nhưng chỉ một giây sau.
Giang Đường nhắn tin: 【Muốn ăn kem, cậu qua ăn cùng tớ đi.】
Thế là Chu Tinh Trạch lập tức chạy bán sống bán chết đi tìm người ta.
Tôi nhìn mà chỉ biết: “…”
Nhưng cũng chẳng sao.
Bởi vì… tối nay tôi cũng đã có hẹn rồi.
—
Từ bên kia đường, tôi nhìn thấy Giang Dịch đang tựa vào cột đèn, tay cầm một chiếc túi giấy.
Gió đêm khẽ thổi, áo sơ mi trắng trên người anh bay nhẹ.
Ánh đèn đường phủ lên anh một tầng quầng sáng vàng dịu.
Tôi nhảy chân sáo chạy qua giơ bảng lương lên khoe với anh:
“Em kiếm được tiền rồi nhé!
“Nói rồi đấy, hôm nay đến lượt em mời khách.
“Anh muốn gì, em sẽ mua cho anh!
“Còn quà cho Giang Đường và dì nữa, mình cùng đi mua nhé?”
Giang Dịch khẽ cười, ánh mắt cụp xuống, giọng nói vừa trìu mến vừa nghiêm túc:
“Làm việc vất vả thế này… thật không dễ dàng.
“Chỉ cần họ biết tấm lòng của em, chắc chắn sẽ rất vui.
“Còn anh thì… không cần quà đâu.
“Em cực khổ như vậy, chính em mới là người xứng đáng nhận phần thưởng.”
Nói rồi, anh đưa chiếc túi giấy trong tay cho tôi.
Bên trong là một con mèo bông Jelly Cat dễ thương, cùng một đôi dép lông mềm mịn.
Tôi chợt nhớ ra…