Chương 1 - Chờ Đợi Trong Bóng Tối

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi và Thẩm Vân Trạch kết hôn năm năm, làm cái bóng của anh ta suốt năm năm.

Anh ta là ảnh đế lưu lượng đỉnh cao, hôn lễ tổ chức kín đáo và đơn giản, chỉ có người thân hai bên tham dự.

Ngày hôm sau sau khi kết hôn, anh ta đã vào đoàn phim, từ đó ngôi nhà của chúng tôi trở thành khách sạn nghỉ chân thỉnh thoảng của anh ta.

Trong năm năm ấy, tên của anh ta luôn nằm trên hot search, bạn gái tin đồn thay người liên tục, còn tôi – người vợ chính thức – đến một tấm hình chụp chung cũng không có.

Mãi đến khi tôi bị chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nằm trên giường bệnh, tôi nhắn cho anh ta một tin: “Lục Vân Trạch, chúng ta ly hôn đi.”

Anh ta trả lời ngay lập tức, giọng điệu vẫn xa cách và thiếu kiên nhẫn như thường lệ:

“Tô Thanh Phong, đừng làm loạn. Tôi đang quay cảnh đêm, không rảnh chơi mấy trò trẻ con với cô.”

Tôi nhìn dòng chữ trên màn hình, ho khan hai tiếng, máu rỉ ra từ kẽ ngón tay.

“Tôi không làm loạn,”

Tôi gõ chữ, ngón tay run rẩy,

“Giấy ly hôn tôi đã ký sẵn rồi, đặt trong ngăn kéo thứ ba ở thư phòng. Anh về lấy đi.”

Nửa tiếng sau anh ta mới trả lời, chỉ ba chữ lạnh lùng: “Tôi không về.”

Tôi cười, cười đến chảy cả nước mắt.

Phải rồi, sao anh ta có thể quay về chứ?

Ngôi nhà này đối với anh ta, chẳng qua chỉ là một ký hiệu có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Tôi nhắm mắt lại, nhớ đến ngày cưới, anh ta mặc bộ vest đặt may đứng ở cuối thảm đỏ chờ tôi, trong mắt lại chẳng có chút ấm áp nào.

Anh ta nói: “Tô Thanh Phong, cưới em là tôi trả nợ cha em. Nhưng đừng vọng tưởng gì khác, chúng ta lấy nhau là vì nhu cầu.”

Lúc đó tôi còn ngốc, nghĩ rằng thời gian dài rồi sẽ sưởi ấm được trái tim anh.

Bây giờ mới hiểu, có những trái tim làm từ đá, dù có nung đỏ, cũng chẳng thể ấm lên được.

Điện thoại lại rung lên, là trợ lý của anh ta gửi tin:

“Cô Tô, anh Thẩm nhờ tôi nói với cô, đừng giận dỗi trẻ con. Tháng sau anh ấy có kỳ nghỉ, sẽ về thăm cô.”

Tháng sau à…

Tôi đưa tay sờ bụng dưới, nơi đó từng có một sinh linh bé nhỏ, đáng tiếc không giữ lại được.

Khi đó tôi gọi điện cho anh ta, anh đang ở tiệc mừng công, chỉ vội vàng nói một câu “Biết rồi, tự cô xử lý đi”, rồi cúp máy.

Cũng được, như vậy cũng tốt.

Tôi xóa tin nhắn định gửi, cầm bút, ký tên lên di chúc đã viết sẵn.

Tài sản chẳng có nhiều, chỉ có một căn hộ nhỏ hồi môn, và chút tiền tiết kiệm tôi tích góp, để lại hết cho bà ngoại ở quê.

Còn Thẩm Vân Trạch…

Tôi chẳng muốn để lại gì cho anh ta cả.

Kể cả cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này.

Ba ngày sau, tôi rơi vào hôn mê.

Trong lúc sắp lìa đời, dường như tôi nghe y tá bàn tán:

“Nghe chưa? Bà xã của ảnh đế Thẩm qua đời rồi…”

“Hả? Là người chưa bao giờ lộ mặt sao? Tiếc thật…”

“Đúng thế, nghe nói bệnh lâu lắm rồi mà ảnh đế Thẩm cũng chẳng về thăm lần nào…”

Trước khi ý thức tan biến hoàn toàn, tôi dường như thấy Thẩm Nghiễn Chu như phát điên xông vào phòng bệnh, vành mắt đỏ bừng, miệng không ngừng gọi tên tôi.

Nhưng như vậy thì có ích gì chứ.

Thẩm Vân Trạch, em đã chờ anh năm năm, chờ mệt rồi.

Kiếp sau, đổi lại là em không chờ nữa.

1

Tôi ngồi trên bậu cửa sổ, trên đầu gối là một cuốn tập cắt dán dày cộp.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trang mới nhất, ở đó dán bài phỏng vấn tạp chí tuần trước của Thẩm Vân Trạch, tiêu đề nổi bật: “Tiết lộ độc quyền: Ảnh đế Thẩm Vân Trạch và Lâm San San tình tứ tại phim trường”.

Ti vi vang lên giọng của MC tin tức giải trí: “Tiếp theo là những động thái mới nhất của ảnh đế Thẩm Vân Trạch…”

Tôi ngẩng đầu, thấy trên màn hình là Thẩm Vân Trạch trong bộ vest thẳng thớm, đứng bên cạnh tiểu hoa đang nổi – Lâm San San. Họ đứng trên thảm đỏ một sự kiện thương hiệu, váy của Lâm San San bị mắc vào gót giày cao, Thẩm Vân Trạch cúi người chỉnh giúp cô ấy.

Hành động này khiến fan tại hiện trường hét ầm lên.

Tôi bấm tắt điều khiển, màn hình lập tức tối sầm.

Cảnh tượng như thế này, năm năm qua tôi đã thấy quá nhiều lần.

Trong tập cắt dán, hai phần ba là thành tựu diễn xuất của Thẩm Vân Trạch, còn một phần ba là scandal với các nữ minh tinh.

Ngón tay tôi dừng lại ở bức ảnh cuối cùng, góc nghiêng của Thẩm Vân Trạch dưới ánh đèn flash sắc nét, khóe môi là nụ cười xã giao xa cách mà tôi quen thuộc.

Dạ dày đột nhiên đau nhói, tôi gập người lại, mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt lưng áo.

Đây đã là lần thứ ba trong tuần rồi.

Tôi run rẩy lấy điện thoại, mở khung trò chuyện được ghim mà rất ít khi có phản hồi.

Vân Trạch, em đau dạ dày dữ lắm, anh có thể về một chuyến không?

Gửi xong tin nhắn, tôi cuộn người lại thành một khối nhỏ hơn, chờ cơn đau qua đi.

Điện thoại rung lên.

Đang quay, đừng làm loạn.

Năm chữ ngắn ngủi, ngay cả dấu chấm câu cũng toát ra sự mất kiên nhẫn.

Tôi hít sâu, cố gắng ổn định nhịp thở, rồi chậm rãi gõ chữ:

Thật sự rất đau, có thể…

Tin nhắn hiển thị “Đã đọc nhưng không có hồi âm.

Hai mươi phút sau, cơn đau dịu lại đôi chút, tôi cố gắng đứng dậy, quyết định tự mình đến bệnh viện.

“Cô Tô, người nhà cô không đi cùng sao?” – Trưởng khoa tiêu hóa đeo kính gọng vàng vừa xem kết quả khám, vừa nhíu mày càng lúc càng chặt.

Anh ấy rất bận.

Tôi mỉm cười, “Bác sĩ cứ nói thẳng với tôi là được.”

Bác sĩ tháo kính xuống, xoa sống mũi:

“Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, đã di căn đến gan. Theo kinh nghiệm lâm sàng… có lẽ còn khoảng ba đến sáu tháng.”

Trong phòng khám yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tích tắc của kim đồng hồ.

“Vậy à.” Tôi nghe thấy giọng mình rất bình tĩnh, “Vậy… có cần nhập viện không?”

Bác sĩ dường như rất bất ngờ với phản ứng của tôi:

“Có thể bắt đầu hóa trị để khống chế, nếu người nhà có thể…”

“Tôi tự quyết được.” Tôi ngắt lời ông, “Hôm nay bác sĩ kê cho tôi ít thuốc giảm đau trước đi, những thứ khác… để tôi suy nghĩ đã.”

Bước ra khỏi cổng bệnh viện, ánh nắng đầu hạ chói đến mức khiến mắt tôi đau nhức.

Trên màn hình lớn đối diện trung tâm thương mại bên kia đường, đang trực tiếp buổi họp báo phim mới của Thẩm Vân Trạch.

Anh ấy mặc vest xanh đậm, dịu dàng giúp nữ chính đứng cạnh chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối.

Tiếng hét của fan xuyên qua cả con đường vọng tới.

Tôi đứng bên lề đường, đột nhiên nhớ lại lễ cưới của chúng tôi năm năm trước.

Ngày đó anh ấy cũng mặc vest xanh đứng ở cuối thảm đỏ đợi tôi, nhưng trong mắt lại không hề có lấy một tia ấm áp.

Nắng xuyên qua rèm voan chiếu vào phòng ngủ, vẽ lên sàn nhà một dải sáng rõ ràng.

Tôi ngồi trong bóng râm sát mép ánh sáng, lật xem album ảnh cưới năm năm trước.

Album rất dày, nhưng ảnh có mặt tôi chỉ có ba tấm.

Tấm đầu tiên là tôi mặc váy cưới một mình bước qua hành lang, vạt váy trắng xóa như một đám mây mờ nhạt.

Tấm thứ hai là Thẩm Vân Trạch đeo nhẫn vào ngón áp út của tôi, ánh mắt anh lại nhìn về phía ống kính, chứ không phải tôi.

Tấm thứ ba là sau khi khách khứa ra về, tôi ngồi một mình bên bàn tiệc chính, trước mặt là hai bộ dao nĩa chưa hề động đến.

Tôi khẽ khàng khép album lại, đầu ngón tay chạm vào chữ “Song hỷ” dập nổi trên bìa, giờ đã bắt đầu phai màu.

Trong ngăn kéo dưới cùng của bàn trang điểm, nằm một chiếc trâm cài áo bằng ngọc trai nhỏ xíu.

Đó là thứ Thẩm Vân Trạch tiện tay nhét cho tôi trong ngày cưới, nói là đồ mẹ anh để lại.

Trên bề mặt viên ngọc trai có một vết nứt gần như không nhìn thấy, giống như trái tim tôi những năm qua nứt vỡ từng chút một.

Tôi đặt nó vào chiếc hộp đồ cần mang đi, đột nhiên cảm thấy một cơn choáng váng ập tới.

Trong gương phòng tắm phản chiếu khuôn mặt xa lạ tái nhợt như một hồn ma.

Khóe miệng còn vệt máu chưa lau sạch, giống như thoa son môi thất bại.

Dòng nước cuốn trôi dấu hồng nhạt ấy, nhưng không thể cuốn đi hơi thở của cái chết đang đến gần.

Điện thoại vang lên trong phòng ngủ, là thư trả lời từ văn phòng luật sư.

“Cô Tô, mẫu đơn ly hôn và di chúc mà cô yêu cầu đã gửi vào email rồi.”

Giọng tôi khi nói lời cảm ơn vẫn rất bình thản, như thể đang bàn về chuyện của người khác.

Máy in trong thư phòng phát ra tiếng rè rè, từng tờ giấy quyết định hậu sự lần lượt được in ra.

Bút ký lơ lửng trên bản thỏa thuận ly hôn, tôi bất chợt nhớ lại câu nói của Thẩm Vân Trạch vào ngày đi đăng ký kết hôn:

“Chỉ là hình thức thôi, đừng tưởng thật.”

Giọng anh lúc đó lạnh lùng hệt như bây giờ, lạnh đến mức khiến tay tôi run lên.

Ngòi bút cuối cùng cũng đặt xuống, ba chữ Tô Thanh Phong tôi viết còn kiên quyết hơn bất kỳ lúc nào.

Di chúc thì càng đơn giản, tôi chỉ có một căn hộ nhỏ đứng tên và 120 ngàn tiền tiết kiệm.

Đó là hồi môn bà ngoại bán cây táo đỏ ở quê gom góp cho tôi, tôi chưa từng động đến.

Tất cả để lại cho bà Chu Ngọc Lan, bà ngoại của tôi.

Ở mục người thụ hưởng, tôi từng nét từng nét viết ra cái tên ấm áp đó.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng động cơ xe, tôi vô thức đứng bật dậy, rồi lại chậm rãi ngồi xuống.

Không thể là anh ấy, anh vừa vào đoàn phim hôm qua.

Nhưng tiếng chìa khóa tra vào ổ và vặn mở vang lên rõ ràng đến đáng sợ.

Thẩm Vân Trạch đứng ở cửa ra vào, áo khoác đen còn vương hơi lạnh từ bên ngoài.

Anh ta không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, đi thẳng vào phòng thay đồ.

“Cái áo sơ mi kẻ xám của tôi đâu rồi?”

Giọng anh ta vang lên từ trong phòng thay đồ, lộ rõ vẻ bực bội.

Tôi chống tay vào tường, từ từ đi tới, dạ dày lại bắt đầu đau âm ỉ.

“Ở ngăn kéo thứ ba, tuần trước em mang đi giặt khô rồi.”

Động tác lục lọi của anh ta thô bạo đến mức kéo tung cả đống quần áo tôi vừa xếp gọn lại.

Sao sắc mặt em kém thế?

Cuối cùng anh ta cũng nhìn tôi một cái, nhưng ánh mắt lại như đang nhìn một món đồ trang trí.

Gần đây em thấy không khỏe, chắc phải đến bệnh viện…

Vậy thì đi đi.

Anh ta cắt ngang lời tôi, rút ra một chiếc áo sơ mi xanh đậm ướm thử lên người.

Tuần sau anh phải gặp một nhà đầu tư quan trọng, là đối tác cũ của ba em.

Vừa nói anh ta vừa cởi cúc áo, cơ bụng hiện rõ dưới ánh sáng ban mai.

Chú Lâm?

Tôi hơi ngạc nhiên, từ sau khi ba tôi qua đời thì đã mất liên lạc.

Ừ, con gái ông ấy bây giờ là fan của anh.

Khóe môi Thẩm Vân Trạch cong lên một độ cong quen thuộc – nét mặt mỗi khi anh ta đang tính toán điều gì đó.

Em sắp xếp một bữa ăn, lấy danh nghĩa của em để mời.

Anh ta cởi áo ngủ, sau lưng còn vài vết cào mới đỏ ửng.

Tôi dời mắt đi chỗ khác, nghe thấy chính mình đáp:

Được.

Điện thoại của anh ta đổ chuông, tên trợ lý Lâm Tịch nhấp nháy trên màn hình.

“Anh Thẩm, người của thương hiệu C đã đến, nói muốn nói chuyện riêng với anh trước.”

Ánh mắt anh ta lập tức sáng lên, đó là ánh sáng khi ngửi thấy mùi con mồi.

“Anh đến ngay.”

Ba phút sau, anh ta đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa.

“À đúng rồi,” anh ta ngoái đầu lại nhìn tôi, “Chú Lâm thích rượu vang đỏ, em chuẩn bị hai chai ngon một chút.”

Tôi gật đầu, bỗng nhiên muốn vùng vẫy thêm một lần cuối.

Vân Trạch, dạo gần đây em thật sự rất khó chịu…

Tô Thanh Phong.

Anh ta cau mày.

Đừng giở tính trẻ con vào lúc này.

Tiếng cửa đóng lại không lớn, nhưng lại vang vọng như sấm trong tai tôi.

Tôi từ từ trượt ngồi xuống đất, máu ho ra nhỏ xuống thảm màu be, nở ra như một chùm hoa đỏ.

Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắc tái khám từ bệnh viện.

Tôi nhìn chằm chằm rất lâu, rồi bất chợt bật cười.

Cười một hồi, nước mắt lại rơi.

Tôi lau sạch vết máu, tiếp tục thu dọn đồ đạc cần mang theo.

Góc sâu nhất trong tủ quần áo có một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một tấm ảnh siêu âm.

Mặt sau của ảnh ghi ngày tháng, đúng vào ngày Thẩm Vân Trạch nhận được giải ảnh đế đầu tiên.

Hôm đó tôi gọi điện báo với anh rằng tôi đã có thai, nền âm thanh phía sau là tiệc mừng công ồn ào.

“Biết rồi, em tự xử lý đi.”

Lúc ấy anh ta nói chín chữ, nhiều hơn hôm nay bốn chữ.

Tôi cất chiếc hộp vào balo, chợt nhớ ra mình chưa ăn sáng.

Cũng có thể là chưa ăn trưa, ai biết được, thời gian với tôi bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì.

Trong tủ lạnh còn bát salad rau làm từ hôm qua đã không còn tươi.

Tôi nhai những lá rau xà lách một cách vô hồn, chẳng cảm nhận được hương vị gì.

Điện thoại lại vang lên, là Lâm Tịch.

“Cô Tô, anh Thẩm nhờ tôi nhắn cô đừng giận dỗi trẻ con.”

Giọng cô ấy lễ phép mà xa cách.

“Anh ấy nói tháng sau có kỳ nghỉ, sẽ về thăm cô.”

Tôi nhìn ra cây ngô đồng ngoài cửa sổ, lá đã bắt đầu chuyển vàng.

Cảm ơn, không cần nữa.

Tôi cúp máy, tiếp tục ăn bát salad nguội lạnh đó.

Bỗng dưng rất nhớ món mì thanh đạm bà ngoại hay nấu, nước súp nóng hổi nổi lấm tấm hành lá.

Lần cuối tôi ăn là trước khi cưới, khi ấy bà còn lén dúi cho tôi một cuốn sổ tiết kiệm.

“Con gái à, lúc nào muốn về nhà cũng được.”

Tôi bấm gọi số điện thoại quen thuộc đến mức không cần nhìn, đổ chuông ba tiếng đã có người bắt máy.

“Nhãi con à?”

Giọng của bà ngoại mang theo sự mềm mại đặc trưng của giọng địa phương.

“Bà ơi, tuần sau con sẽ về thăm bà.”

Tôi cố gắng để giọng mình nghe thật vui vẻ.

“Được được được, bà đã phơi hoa quế rồi, sẽ nấu chè trôi nước cho con ăn!”

Niềm vui của bà truyền qua đường dây điện thoại, nóng đến mức khiến khóe mắt tôi cay xè.

Cúp máy xong, tôi mở máy tính tra cứu triệu chứng của ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Những hình ảnh hiện lên trên màn hình khiến người ta rùng mình, nhưng vẫn không bằng dòng chữ cuối cùng:

“Bệnh nhân giai đoạn cuối có thể xuất hiện hội chứng suy mòn, khuyến nghị thân nhân chuẩn bị tâm lý.”

Thân nhân?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)