Chương 2 - Chờ Đợi Một Lần Xin Lỗi
Chương 2
Tôi cứ nghĩ sau ba năm, những chuyện cũ kia sớm đã không còn quan trọng nữa.
Vậy mà trong cơn mê man, tôi lại mơ thấy nơi ấy – cái khu tập thể quân đội ngột ngạt năm nào.
Năm tôi bảy tuổi bị bắt cóc. Mãi đến mười bảy mới được tìm thấy.
Nhưng trong suốt mười năm ấy, cha mẹ tôi đã lần lượt hi sinh.
Là Tạ Quy Hồng đưa tôi về.
Anh nói tôi gọi anh là chú nhỏ, bảo rằng từ nay anh chính là người thân duy nhất của tôi.
Nhưng tôi vừa mất người thân, lại phải thích nghi với hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ. Tinh thần gần như sụp đổ.
Bác sĩ tâm lý đề nghị cho tôi một người bạn đồng trang lứa để cùng trưởng thành.
Thế là Tạ Quy Hồng nhận nuôi Tô Tuyết – cô bé kém tôi ba tuổi.
Cô ta lúc nào cũng bám lấy anh ấy, miệng dẻo
ngọt, luôn biết cách làm anh vui vẻ. Cứ mỗi lần sắc mặt tái nhợt hay tay đặt lên ngực, cô ta lại lấy bệnh tim ra làm cái cớ để được chiều chuộng.
Tạ Quy Hồng thường dặn tôi:
“Tê Hồ, tim Tiểu Tuyết yếu, em nên nhường nhịn con bé một chút.”
“Dù không thể tiễn con bé đi hết cuộc đời, nhưng em mới là người thân duy nhất anh có.”
Vì câu đó, tôi nhẫn nhịn từng chút một.
Nhưng sau lưng anh, Tô Tuyết lại giở hết chiêu trò.
Trong buổi tiệc họp mặt nhà họ Mặc, cô ta viện cớ tôi không hiểu quy tắc, ép Tạ Quy Hồng để tôi ở nhà.
Tất cả quà mừng mọi người gửi tặng tôi khi vừa được đón về, cô ta đều chiếm làm của riêng.
Mỗi khi tôi lên tiếng, cô ta lại ôm ngực nói khó thở.
Nhiều lần như thế, Tạ Quy Hồng bắt đầu thất vọng về tôi.
“Có chút chuyện vặt thôi, em phải làm lớn đến vậy sao? Em muốn dồn Tiểu Tuyết đến chết à?”
Tôi cố nhẫn, cho đến buổi diễn tập thực chiến năm đó – cô ta “vô tình” kích hoạt thiết bị nổ.
Ngay trước mặt toàn bộ bộ đội, tôi giáng một cái tát vào mặt cô ta.
Tô Tuyết ngã vật ra đất, ôm ngực, cơn tim tái phát ngay tại chỗ.
Tôi sẽ không bao giờ quên được ánh mắt lạnh lẽo như băng của Tạ Quy Hồng khi đó:
“Đợi tôi về rồi xử lý em!”
Anh ôm cô ta đi thẳng đến bệnh viện.
Sáng hôm sau, anh quay lại với gương mặt lạnh như thép, ném trước mặt tôi một tờ điều lệnh.
“Tiểu Tuyết bệnh tim trở nặng. Nhà này không còn chỗ cho em. Ra biên giới suy ngẫm đi.”
Tôi không thể tin nổi, mắt đỏ hoe gào lên: “Nếu dám đưa tôi đi, giữa chúng ta từ nay chấm dứt!”
Anh trầm mặt, không nói một lời, đích thân ép tôi lên chuyên cơ quân sự.
“Từ khi em quay về, chỉ toàn gây họa. Em tưởng mình là tiểu thư quyền quý à? Không chịu quản thì đừng quay lại nữa!”
“Trong nước tôi còn chống lưng cho em, nhưng ra biên giới rồi, chẳng ai bảo vệ được đâu!”
Cho đến khi máy bay cất cánh, tôi vẫn không dám tin – anh thật sự bỏ rơi tôi như vậy.
Tôi khóc đến nghẹn thở, cổ họng khô rát, vẫn lặp lại một câu:
“Tôi không sai! Nếu anh dám đuổi tôi đi, giữa chúng ta từ nay hết sạch quan hệ!”
Anh siết chặt môi, một câu nói dập tắt hoàn toàn tia hy vọng cuối cùng trong tôi:
“Không còn thì không còn. Biên giới em nhất định phải đi.”
Chỉ trong vòng một năm, chiến sự nơi ấy ngày càng khốc liệt.
Ba năm lăn lộn giữa đạn lửa, đến giờ tôi vẫn không dám ngoảnh lại nhìn.
Chương 3
Lúc mở mắt ra lần nữa, mặt tôi đã đẫm nước mắt lạnh buốt.
Đèn phẫu thuật treo trên trần chói đến nhức mắt.
Trợ lý quân y trẻ tuổi tay còn run khi cầm dao mổ, giọng lắp bắp:
“Các chuyên gia ở tổng viện đều bị Thủ trưởng Tạ điều đi rồi… Anh ấy có lệnh điều động đặc biệt cấp cao… nên…”
Tôi bị gãy hai xương sườn, khắp người toàn vết thương lớn nhỏ, khâu lại hơn trăm mũi.
Trợ lý bác sĩ chỉ kịp làm phẫu thuật tạm thời để giữ được mạng sống cho tôi.
Nhưng chân phải thì… vì bỏ lỡ thời điểm cứu chữa tốt nhất, giờ đang đối mặt với nguy cơ phải cắt cụt.
“Thiếu tá Lâm tổ chức mô chân phải của cô đã hoại tử. Cần đưa ra quyết định ngay.”
“Cắt bỏ là lựa chọn tốt nhất. Sau này lắp chân giả vẫn có thể sống bình thường.”
Không biết là ai, cứ ở bên tai tôi nói mãi.
Đầu tôi ù đi, không nghĩ được gì. Trong đầu chỉ toàn là hình ảnh chiến hữu mất chân tay, hoặc những thường dân không kịp sơ tán, bị pháo nổ thổi tung thành từng mảnh.
Là lính, sao có thể thiếu tay cụt chân?
Nếu cắt bỏ… đồng nghĩa với xuất ngũ.
Tôi nghẹn ngào hỏi: “Nếu không cắt thì sao?”
“Cơ sẽ tiếp tục hoại tử, chân còn lại cũng khó giữ. Bây giờ còn có thể chống nạng, sau này rất có thể chỉ ngồi xe lăn…”
Tôi đưa tay che mặt, nước mắt rơi qua kẽ ngón tay không ngừng.
Lúc ấy, điện thoại dưới gối rung lên — là Mặc Bắc Uyên gọi video.
Tôi gắng gượng ổn định lại cảm xúc, lau nước mắt, bắt máy với vẻ mặt bình tĩnh:
“Gọi em có chuyện gì à?”
Anh đưa tấm vé máy bay tới trước camera, giọng đầy lo lắng:
“Anh sẽ về nước vào ngày kia, báo em biết trước.”