Chương 8 - Chờ Đợi Để Thấy Kết Cục
“Dương Xán xin nghỉ là vì anh ta cố ý trì hoãn chuyến bay, lại còn cản không cho cảnh sát hàng không mở cửa khoang, khiến việc cấp cứu bị trì trệ — tự anh ta chuốc họa vào thân, có liên quan gì đến tôi? Tôi đâu có bắt anh ta phải đợi tôi!”
Nếu có thể, tôi thực sự muốn cho Dương Xán tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta lúc này.
Nói cho cùng, Dương Xán cũng chỉ là con cờ bị cô ta lợi dụng, vậy mà cô ta lại quay lưng phủi sạch trách nhiệm, lạnh lùng như chưa từng liên quan.
Tôi còn chưa kịp đáp lại thì…
Một nhóm cảnh sát bất ngờ ập vào, lập tức bao vây lấy Lâm Ngữ Đồ.
Cảnh tượng quá đỗi hoành tráng khiến cô ta cũng sững người, không kịp phản ứng.
Ngay sau đó, thị trưởng đích thân dẫn người đến hiện trường, thậm chí cả giám đốc công ty ra mặt hòa giải cũng không có tác dụng.
“Tôi nghe nói, chính cô hút thuốc trái phép trên đường băng, suýt nữa khiến con trai tôi không được cứu kịp thời — có đúng vậy không?”
Dù không nhận ra thân phận cụ thể của người đàn ông trước mặt, nhưng khí thế cùng lực lượng đi kèm cũng đủ khiến Lâm Ngữ Đồ run cầm cập.
Môi cô ta run rẩy, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.
“Lâm Ngữ Đồ! Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau xin lỗi đi!”
“Cô có biết đứa bé đó là ai không? Đó là con trai của thị trưởng! Mấy việc cô làm trên máy bay — đã đủ cấu thành cố ý gây thương tích rồi đấy!”
Nghe đến đây, hai chân Lâm Ngữ Đồ bủn rủn, ngã phịch xuống đất.
“Cái… gì? Con trai… thị trưởng?”
Cô ta mặt mày thất thần, rõ ràng hoàn toàn không ngờ tới.
Chỉ vừa nghĩ lại những hành vi điên rồ mình từng làm trên máy bay, cô ta đã cảm thấy sống sót đến giờ là may mắn lắm rồi.
Lâm Ngữ Đồ ngước mắt nhìn tôi, như muốn tìm lý do để đẩy hết trách nhiệm sang tôi.
Nhưng lời đến miệng rồi… lại nói không nên lời.
Mãi đến khi hai tay bị cảnh sát khóa lại, bị kéo ra ngoài, cô ta mới lắp bắp tìm lại được tiếng nói của mình…
“Không phải lỗi của tôi mà! Tất cả là do Chúc Nhan! Chính cô ta khiêu khích và uy hiếp tôi! Các người nên bắt cô ta mới đúng!”
Nhưng chẳng ai thèm để tâm đến lời cô ta nói nữa.
Trước khi rời đi, thị trưởng nhìn tôi một cái thật sâu.
Ánh mắt ấy khiến tôi lạnh sống lưng.
Tôi bắt đầu ngẫm lại mọi chuyện xảy ra trên máy bay, xác nhận rằng mình thực sự không làm gì sai.
Dù không có thị trưởng ra mặt, thì với tội danh cố ý gây thương tích, Lâm Ngữ Đồ cũng không thể thoát khỏi bị “chăm sóc đặc biệt” trong trại giam.
Vì có công trong việc hỗ trợ cứu người, tôi được bổ nhiệm trở lại làm cơ trưởng.
Ngay trong ngày tôi nhận quyết định đề bạt, cũng là ngày Dương Xán chính thức bị công ty khai trừ và bị cảnh sát bắt giữ.
Dù đến nước đó, anh ta vẫn nhất quyết không chịu ký vào đơn ly hôn.
Tôi biết Dương Xán cố chấp điều gì.
Không phải vì còn yêu thương tôi, mà đơn giản là không cam tâm — không cam tâm nhìn toàn bộ tiền bạc, công sức nửa đời đầu rơi hết vào tay tôi.
Ngày anh ta bị bắt, anh ta chỉ có một yêu cầu: được gặp tôi lần cuối.
Nhưng tôi đã lạnh lùng từ chối.
“Thà ký vào đơn ly hôn sớm còn hơn là gặp mặt,” tôi bảo với luật sư, trong lòng chỉ còn cảm giác buông bỏ.
Cuối cùng, Dương Xán nhờ luật sư chuyển đến tôi một câu:
“Xin lỗi.”
Còn câu xin lỗi ấy… là vì khi xưa ép tôi phải quỳ gối xin lỗi Lâm Ngữ Đồ trước mặt bao người, hay vì phản bội cuộc hôn nhân của chúng tôi, hay là vì cố tình vu oan, tung tin đồn nhảm về tôi, hay chỉ đơn giản là vì kéo dài việc ký đơn ly hôn, khiến mọi thứ trở nên nặng nề?
Tôi… đã không còn bận tâm nữa.
Sống lại một đời, tôi chưa từng mong đợi gì từ lời xin lỗi của anh ta.
Nhìn Dương Xán và Lâm Ngữ Đồ bị tống vào tù, bị tuyên án mười mấy năm, ra tù thì bị ngành nghề tẩy chay, bị cộng đồng mạng lên án không ngừng…
Chính mắt tôi chứng kiến bọn họ tự rước lấy diệt vong, tự đẩy cuộc đời mình vào bóng tối, và để tất cả vận mệnh trở lại đúng quỹ đạo ban đầu.
Đó mới là ý nghĩa thực sự của việc tôi quay lại sống một lần nữa.
【Toàn văn hoàn】