Chương 4 - Chỗ Đậu Xe Nhà Tôi Không Cho Thuê

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Dự án của tổng giám đốc Vương đối với anh rất quan trọng, anh không thể có sơ suất nào.”

“Em giúp anh lần này đi, được không? Chỉ một lần thôi.”

Anh bước đến định ôm tôi.

Tôi lùi lại một bước, tránh đi.

“Đây là nhà của tôi, chỗ đậu xe cũng là của tôi. Là tài sản trước hôn nhân.”

“Thẩm Yến, khi anh dọn vào đây, tôi chưa bao giờ xem anh là người ngoài.”

“Nhưng anh, có vẻ lại đang tự cho mình là chủ nhân rồi đấy.”

Sắc mặt Thẩm Yến lập tức trắng bệch.

“Nguyệt Nguyệt, em…”

“Ra ngoài.” Tôi chỉ tay ra cửa. “Trước khi tôi đổi ý, mời anh sang phòng khách ngủ để bình tĩnh lại.”

Thẩm Yến nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, tổn thương và một tia oán trách lờ mờ.

Anh không nói gì nữa, xoay người đi vào phòng khách, đóng cửa mạnh đến mức rung cả khung.

Tối hôm đó, là lần đầu tiên chúng tôi ngủ riêng.

Sáng hôm sau, tôi xuống gara lấy xe như thường lệ.

Nhưng lại phát hiện chiếc Porsche của mình bị hắt đầy sơn đỏ.

Trên kính xe còn nguệch ngoạc hai chữ to bằng sơn: “Con đĩ”.

Ngay bên cạnh, Trương Lam khoanh tay đứng đó, nhìn tôi đầy đắc ý.

“Lận Nguyệt, tôi đã nói rồi, đừng có được mặt mà không biết điều.”

“Hôm qua chỉ mới là bắt đầu thôi, từ giờ xe của chị, tôi thấy một lần cào một lần.”

“Còn trước cửa nhà chị, tôi cũng sẽ tặng mỗi ngày một ‘món quà bất ngờ’.”

“Tôi xem thử chị chịu đựng được đến bao giờ!”

Tôi không để ý tới cô ta, rút điện thoại ra, chụp ảnh, lưu làm bằng chứng.

Sau đó, tôi gọi cho chú Vương.

“Chú Vương, giúp cháu tra một việc. Xem tổng giám đốc Vương bên Khởi Hàng có hợp tác gì với công ty chồng của Trương Lam không.”

“Tiện thể báo với phòng pháp lý chuẩn bị đi, cháu muốn khởi kiện.”

“Vâng, tiểu thư.”

Trương Lam thấy tôi gọi điện, càng cười lớn hơn.

“Gì đấy? Lại mách ông chồng lắm tiền của chị à?”

“Tôi nói cho chị biết, vô ích thôi! Chồng tôi với tổng giám đốc Vương thân thiết lắm!”

Tôi cúp máy, nhìn cô ta.

“Cô sẽ hối hận.”

Tôi không nói gì thêm, quay người đi về phía thang máy.

Sau lưng là tiếng cười hống hách của cô ta.

Về đến nhà, tôi khóa trái cửa, bước vào phòng làm việc của mình.

Đây là không gian riêng tư nhất trong nhà—một bức tường đầy sách, toàn là sách quý và bản thảo tôi sưu tầm khắp thế giới.

Nơi này là chốn trú ẩn của tôi.

Nhưng giờ đây, trong không khí có mùi gì đó rất lạ.

Ẩm ướt, mốc meo, tanh tanh.

Tim tôi giật thót, tôi bước nhanh về phía giá sách.

Dưới chân tủ, sàn gỗ màu sẫm đang loang ra một vệt nước.

Vệt nước lan dần, làm ướt mép dưới của hàng sách cuối cùng.

Tôi quỳ xuống, tay run rẩy cầm lên một quyển.

Đó là tập thơ tôi yêu thích nhất, một bản in có chữ ký từ thế kỷ 17.

Là thứ duy nhất tôi mang theo từ căn nhà cũ, là ký ức gắn liền với “kế hoạch Tĩnh Cư”.

Trang sách bị nước ngấm trương phồng, dính bết, mực loang lổ thành một vệt đen mờ nhòe.

Tim tôi như bị bóp nghẹt.

Tôi ngẩng phắt đầu lên, nhìn trần nhà.

Nước, là từ phía trên thấm xuống.

Mà tầng trên, chính là nhà của Trương Lam.

Điện thoại lại đổ chuông, là Thẩm Yến.

Tôi bắt máy, giọng anh đầy hoảng hốt và cầu xin.

“Nguyệt Nguyệt! Tổng giám đốc Vương vừa ra tối hậu thư với anh rồi! Nếu hôm nay em không chịu hòa giải với Trương Lam anh sẽ bị đuổi việc!”

“Chồng cô ta làm ở công ty cung cấp lớn nhất cho dự án của Vương tổng! Anh không thể đắc tội họ được!”

“Nguyệt Nguyệt, anh van em! Em mau xin lỗi cô ta đi! Nhường cái chỗ đậu cho cô ta! Không thì đời anh tiêu rồi!”

Xin lỗi?

Tôi nhìn tập thơ bị phá hỏng trong tay, nghe tiếng chồng mình cầu xin trong điện thoại.

Một luồng lạnh buốt dâng từ lòng bàn chân, lan khắp toàn thân.

Tôi từng nghĩ, từ bỏ tất cả là có thể đổi lấy một cuộc sống yên ổn.

Thì ra chỉ là giấc mơ một phía của tôi.

Tôi cúp máy.

Sau đó, gọi cho chú Vương.

“Chú Vương, là cháu.”

Giọng tôi bình thản đến đáng sợ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)