Chương 3 - Chịu Khó Một Chút
Chu Phong đang lau nhà, thấy tôi liền cười cười: “Dậy rồi à? Anh nấu cháo rồi, để trong nồi đó.”
Anh ta trông tinh thần phấn chấn lạ thường, thậm chí còn thay một chiếc sơ mi mới.
“Ừ.” Tôi đáp một tiếng, rồi đi vào bếp.
Mẹ tôi đã ở trong bếp từ trước, lặng lẽ rửa bình sữa.
Thấy tôi, bà mấp máy môi như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.
“Mẹ,” tôi nói nhỏ, “lát nữa thu dọn đồ của mẹ và em bé. Chúng ta…”
“Mẹ biết rồi.” Mẹ tôi cắt lời tôi, giọng rất khẽ, còn nghẹn lại, “Nãy mẹ nghe hết rồi. Tây Tây, mẹ xin lỗi con, mẹ đã không chọn cho con được một gia đình tốt.”
“Không phải lỗi của mẹ.” Tôi nói, áp mặt vào mái tóc mềm của con gái, “Là con tự chọn.”
Ăn sáng xong, Chu Phong bắt đầu giục: “Nhanh dọn đi, trước ba giờ phải xong hết, bốn giờ Chu Na với bạn trai nó tới rồi, đừng để lúc đó bừa bộn.”
Anh ta thậm chí còn chủ động giúp tôi dọn đồ.
Anh ta kéo ra một chiếc vali lớn, mở ra, rồi đứng trước cũi em bé, trông có phần lúng túng.
“Đồ của con… cần mang những gì?” Anh ta hỏi.
Tôi không nói gì, bước tới, lấy từ trong tủ ra túi đồ sinh đã chuẩn bị sẵn từ cuối thai kỳ — phòng khi chuyển dạ đột ngột.
Tôi lại lấy thêm một vali nhỏ, bỏ quần áo của tôi và mẹ vào.
Chu Phong nhìn những động tác thuần thục của tôi, dường như thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn là em biết rõ. Vậy anh xuống lái xe lên nhé?”
“Không cần.” Tôi kéo khóa vali lại, “Chúng tôi đi taxi.”
“Đi taxi đắt lắm, anh đưa hai mẹ con…”
“Không cần.” Tôi lặp lại, bế con lên, “Anh cứ ở nhà đợi em gái anh đi, đừng để nó phải chờ.”
Chu Phong sững người một chút, dường như không ngờ tôi lại bình tĩnh như vậy.
Có lẽ anh ta nghĩ tôi sẽ khóc, sẽ làm ầm lên, rồi giống như trước đây, cuối cùng vẫn “chịu ấm ức một chút” dưới sự dỗ dành của anh ta.
Nhưng lần này thì không.
“Vậy… anh gửi địa chỉ khách sạn cho em.”
Anh ta lấy điện thoại ra, “Anh đặt Như Gia, ngay cạnh ga tàu, đi lại tiện…”
“Gửi cho tôi đi.” Tôi nói.
Điện thoại rung lên.
Tôi mở ra, nhìn thấy một địa chỉ, kèm ảnh chụp đơn đặt phòng: phòng giường lớn, không cửa sổ, phòng khuyến mãi, 29 tệ 9.
Tôi bật cười, cất điện thoại đi.
“Đi thôi mẹ.”
Mẹ tôi xách vali, tôi bế con.
Chu Phong định giúp tôi cầm túi, tôi né tránh.
Ra tới cửa, tôi dừng lại, quay đầu nhìn căn nhà này thêm một lần.
Trên bàn ăn vẫn còn nửa chai rượu vang chưa uống hết từ hôm qua.
Đó là rượu mở trong ngày kỷ niệm cưới của chúng tôi, uống không hết, nói để lần sau uống tiếp.
Lần sau.
Sẽ không có lần sau nữa.
Cửa vừa mở ra, Chu Na và bạn trai cô ta đã đứng ngoài, tay xách nách mang, cười nói rôm rả.
Chu Phong mừng rỡ, vội vàng đón họ vào.
Chu Na nhăn mũi, liếc nhìn phòng khách: “Anh à, nhà anh sao bừa bộn thế? Lại còn mùi sữa tanh nữa.”
Bạn trai cô ta cũng lộ vẻ chán ghét, đứng ở cửa không muốn vào.
Chu Phong mặt mày lúng túng, giục tôi: “Tây Tây, hai người đi nhanh đi, xe đợi dưới lầu rồi.”
Tôi không nhúc nhích, nhìn Chu Na, bình thản nói: “Chúng tôi đi ngay, không làm phiền hai người.”
Chu Na cười giả lả: “Chị dâu đúng là chu đáo. À đúng rồi, mẹ em đặc biệt mang cho chị ít trứng gà quê, để trong bếp rồi, nhớ luộc ăn nhé.”
Giọng điệu đó, như thể ban cho ân huệ lớn lắm.
Chu Phong không có phản ứng gì với lời cô ta, ngược lại còn giục tôi nhanh hơn.
“Đi thôi mẹ.”
Tôi kéo cửa ra, gió lạnh lập tức tràn vào.
Tôi không quay đầu, đi thẳng về phía thang máy.
Chu Phong gọi với theo phía sau: “Khách sạn ở gần ga tàu đó, đừng đi nhầm!”
Cửa thang máy khép lại, ngăn cách hoàn toàn sự ồn ào giả tạo phía sau.
Trước cổng khu nhà, xe công nghệ do Chu Phong đặt đang chờ, tôi mặc kệ, trực tiếp gọi một chiếc taxi khác.
“Bác tài, đến trung tâm ở cữ Duyệt Dung.”
Trung tâm ở cữ.
Mẹ tôi ngồi trên chiếc sofa mềm mại, chạm tay lên chiếc bàn trà tinh xảo, giọng run run: “Tây Tây, chỗ này… tốn bao nhiêu tiền vậy con?”
“Một ngày bốn ngàn tám.” Tôi bình tĩnh đáp.
Mẹ tôi hít vào một hơi lạnh.
Tôi lấy từ trong túi ra một thẻ ngân hàng: “Mẹ, đây là tiền dự phòng con tích cóp trước khi cưới, vốn định để làm quỹ giáo dục cho con, bây giờ dùng cho chúng ta trước.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ, từng chữ từng chữ nói rõ ràng: “Mẹ, số tiền này đáng để tiêu. Con muốn tất cả mọi người biết, con và em bé, xứng đáng với những điều tốt nhất.”
Tôi dừng lại một chút, quay sang nhìn bà, ánh mắt kiên định: “Và cũng mong mẹ biết, cái nhà đó, người đàn ông đó, con không cần nữa.”
Mẹ tôi bước tới, ngồi xuống bên tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
“Tây Tây,” bà nói khẽ, “con thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Ly hôn… con còn nhỏ như vậy…”
“Mẹ,” tôi nhìn con gái đang bú trong lòng, “chính vì con bé còn quá nhỏ, con mới không thể để nó lớn lên trong một gia đình như thế.”
“Con không thể để sau này nó lớn lên, giống như con,” tôi nói rất khẽ, “bị đuổi khỏi nhà ngay trong tháng ở cữ, rồi còn tự nhủ với mình là ‘chịu ấm ức một chút’.”