Chương 8 - Chính Sách Tích Điểm Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Bác xin thay nó xin lỗi cháu, số tiền này… chắc cũng đủ để cháu ăn no nhiều bữa.”

“Tốt quá rồi,” tay ông ta vẫn tiếp tục nhét tiền.

Cúi đầu, liếc tôi một cái, giọng dịu mà độc:

“Cháu chắc chưa từng thấy nhiều tiền như thế này nhỉ?”

“Chỉ cần cháu chịu nói với mấy bạn khác rằng…”

“Chuyện hôm nay là cháu cố ý lừa gạt Đạm Nguyệt, dựng chuyện mẹ nó đã chết.”

“Và…”

“Cháu đồng ý rút học.”

“Bác sẽ cho cháu — nhiều hơn thế này nữa.”

16

Ông ta đúng là cho rất nhiều.

Chỉ vài phút, tay tôi đã bị đống tiền đè xuống trĩu hẳn nửa gang.

Vương Lệ và ba người bạn còn lại, ai nấy đều ôm một xấp dày cộp.

Nói thật, con gái nhà thường dân như tụi tôi, làm gì từng thấy nhiều tiền mặt như vậy?

Mẹ tôi có nhịn ăn nhịn mặc mấy năm cũng chẳng tích được ngần ấy.

Nhưng tất cả đều im lặng.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên:

“Chú Lâm cháu có thể hỏi một câu được không?”

Ông ta thờ ơ liếc mắt, nhận điếu xì gà từ hiệu trưởng:

“Nói đi.”

Tôi cất tiếng, rất khẽ:

“Vậy… tại sao lại là bố cháu?”

Phương Lâm rõ ràng không chết.

Chuyện cô ta tử nạn trong tai nạn là giả.

Tôi tin bố mình không bịa đặt việc bị thuê lái xe với giá cao.

Nhưng rõ ràng giữa hai bên chẳng liên quan gì — tại sao lại chọn đúng ông ấy?

Cha của Lâm Đạm Nguyệt quay sang nhìn tôi, như đang nhìn một con kiến.

Căn phòng toàn là người của ông ta, mà ông ta lại tưởng chúng tôi đã nhận tiền — một lũ con gái yếu ớt không thể làm nên trò trống gì.

“Chú không hiểu cháu đang nói gì,” giọng ông ta đầy ẩn ý, “nhưng chú nhớ từng đọc được một câu, muốn chia sẻ với cháu.”

Ông ta phà khói thuốc:

“Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi.”

Một câu trong Luận Ngữ.

Sau này có học giả như Hồ Thích từng cắt nghĩa lại — rằng nếu dân chúng chấp nhận thì thi hành, nếu không chấp nhận thì phải giải thích cho họ hiểu.

Nhưng rõ ràng, cha của Lâm Đạm Nguyệt chỉ tin vào nghĩa gốc cũ rích kia.

Ông ta nói:

“Nói trắng ra, ý câu đó là…”

“Kẻ dưới không xứng được biết. Chỉ xứng nghe lời.”

“Có lúc, số phận của dân đen chẳng cần lý do gì đâu, chỉ là do người giàu… tùy tiện chọn làm quân cờ thôi.”

Ông ta mỉm cười, nhìn tôi:

“Vậy thôi.”

Trong ngực tôi như có một đống lửa đang thiêu cháy.

Còn cần hỏi gì lý do Phương Lâm giả chết sao?

Chẳng qua vẫn là những thủ đoạn bẩn thỉu trong giới hào môn!

ẦM!

Một tiếng khô khốc vang lên, từng tờ tiền bay tung trong không khí rồi rơi vãi khắp sàn.

Là Vương Lệ — cô ấy là người đầu tiên không chịu nổi nữa, ném luôn cọc tiền trong tay!

Tiếp theo sau đó, bịch! bịch! bịch! — ba bạn nữ kia cũng đồng loạt ném tiền xuống đất!

Bốn gương mặt, u ám lạnh lẽo, như đã kìm nén rất lâu.

Họ không hiểu tôi hỏi chuyện bố mình là sao.

Không rõ Phương Lâm sống hay chết.

Nhưng — họ nghe rất rõ câu: “Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi.”

Và họ hiểu rất rõ câu: “Kẻ dưới không xứng được biết, chỉ xứng nghe lời.”

Xã hội của người lớn quá phức tạp.

Tiền tài, danh vọng, sự nghiệp, gia đình — đan xen chằng chịt, càng sống lâu càng thấy sợ, càng sống lâu càng nghẹt thở.

Nhưng ít nhất hôm nay — trong căn phòng bị người lớn thao túng này…

Có vài cô gái nhỏ.

Dám liều mình một phen!

Thấy sắc mặt cha của Lâm Đạm Nguyệt đột nhiên đanh lại, Vương Lệ lập tức lao tới bàn hiệu trưởng, định lấy lại chiếc điện thoại của mình bị thu giữ.

Đó là điện thoại bị lục soát ngay khi chúng tôi bước vào.

Cũng chính vì thế mà nhà họ Lâm mới dám ngang ngược như vậy.

Nhưng đám vệ sĩ chuyên nghiệp nhanh hơn nhiều!

Chỉ vài bước, đã khống chế cả bốn cô gái lại, bịt chặt miệng từng người!

Gương mặt ai cũng đỏ bừng, tóc tai rối bù, bị giữ chặt, gào thét không thành tiếng!

Mà cùng lúc đó — tôi nhân lúc hỗn loạn, ném đống tiền còn lại vào mặt hiệu trưởng, rồi lao tới cánh cửa đã bị khóa bên trong!

Cha Lâm Đạm Nguyệt tưởng tôi hoảng loạn bỏ chạy.

Nên không đuổi theo ngay, mà chỉ lạnh lùng ra hiệu — để đám vệ sĩ “cho mấy đứa kia một bài học”.

Nhưng ông ta sai rồi.

Tôi làm gì có ý định chạy?

Ngay khoảnh khắc tôi bật mở cánh cửa…

Mấy bóng người đen đen tay cầm súng đồng loạt xông tới!

Bọn họ vốn định đạp cửa, nhưng thấy cửa mở ra từ bên trong.

Không chần chừ lấy một giây —

“Cảnh sát đây! Không được động đậy!!”

17

Cha của Lâm Đạm Nguyệt, hiệu trưởng, cùng đám vệ sĩ mặt lạnh đều bị đưa đi.

Chỉ còn lại cô ta đứng ngây ra giữa phòng, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng nói gì thì nói… tôi vẫn phải cảm ơn cô ta.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)