Chương 1 - Chín Mươi Chín Lần Trả Thù Một Lần Là Đủ
Khi mang thai được bảy tháng, tôi bị con ngựa của người chồng giả nghèo, Lệ Mặc Thâm, đ ,á vào bụng dẫn đến s ,ảy th ,ai.
Lệ Mặc Thâm cuối cùng cũng gom đủ tiền viện phí, nhưng tôi vẫn mất đứa con như ba lần trước đó.
Lần đầu, anh ta nói không đủ tiền đến bệnh viện, đợi đến khi anh tìm được bà đỡ thì đứa bé đã bị ngạt mà ch ,et trong bụng.
Lần thứ hai, Lệ Mặc Thâm lừa tôi rằng anh đang n ,ợ n ,ần chồng chất, tôi phải bụng bầu đi h ,ầu h ,ạ bọn chủ nợ suốt ba ngày ba đêm.
Lần thứ ba, anh ta giả vờ say rượu, rồi trực tiếp đ ,ẩy tôi từ tầng bốn xuống…
Tôi đ ,au đ ,ớn tột cùng, lảo đảo chạy đến nhà x ,ac, chỉ muốn được nhìn con mình, đ ,ứa tr ,ẻ đã thành hình, thêm một lần cuối.
Thế nhưng đứng trước cửa, tôi lại nghe thấy Lệ Mặc Thâm đang gọi điện cho vợ cũ.
“Nguyệt Nguyệt, em không biết cảm giác đích thân cưỡi ngựa gi ,ẫm ch ,et đứa con trong bụng cô ta nó sung sướng cỡ nào đâu!”
“Bao năm qua anh giả nghèo cũng không uổng phí…”
“Huống chi, ai mà biết cái thai hoang đó là của ai chứ!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười yêu kiều:
“Mặc Thâm, cảm ơn anh, đây đã là lần thứ 99 anh thay em trút giận rồi…”
Lần thứ 99.
Năm năm hôn nhân, bốn sinh linh bé nhỏ.
Tất cả… chỉ là một màn b ,áo th ,ù được tính toán từ trước.
Nếu trong lòng anh chưa từng có tôi, thì tôi cũng không còn gì để lưu luyến nữa.
…
Tôi khuỵu gối suýt ngã, c ,ắn chặt môi không cho mình phát ra tiếng.
Trong nhà x ,ac, đứa con đã thành hình của tôi đang nằm lặng lẽ, trong khi cha của nó thì đang ăn mừng chiến thắng của một vụ gi ,et ng ,ười.
Tôi phải thoát khỏi con qu ,ỷ đó.
Khoảnh khắc thang máy mở ra, tôi nghe thấy tiếng bước chân của Lệ Mặc Thâm phía sau.
Giọng anh ta vẫn dịu dàng như trước:
“Vân Tịnh, em xuống giường làm gì vậy? Anh đã bảo em phải nghỉ ngơi cho tốt mà.”
Tôi không quay đầu lại, lao vào thang máy, đ ,iên c ,uồng nhấn nút đóng cửa.
Qua khe cửa, tôi thấy sắc mặt Lệ Mặc Thâm từ ngạc nhiên chuyển thành u ám.
“Giang Vân Tịnh!”
Anh ta gầm lên, giọng đột nhiên biến đổi.
Ngay khi cửa thang máy khép lại, tôi thấy anh ta lao về phía tôi.
Xuống đến tầng trệt, tôi loạng choạng chạy xuyên qua đám đông, trước mắt tối sầm.
Bãi đỗ xe đã ở ngay trước mặt, chỉ cần đón được xe là tôi có thể trốn khỏi con qu ,ỷ đó.
Đột nhiên một bàn tay giữ chặt cổ tay tôi.
Giọng Lệ Mặc Thâm vang lên bên tai:
“Giang Vân Tịnh, xem ra em đã biết hết rồi đúng không? Còn định bỏ trốn à?”
“Em nghĩ em có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi sao?”
Tôi cuống quýt giải thích:
“Không, không có! Em không biết gì cả!”
“Em chỉ ra ngoài hít thở một chút thôi!”
Anh ta th ,ô b ,ạo xoay người tôi lại, ép tôi nhìn thẳng vào mắt mình.
Đôi mắt đó đã không còn chút dịu dàng nào, chỉ còn lại lạnh lẽo thấu x ,ương.
Tôi gi ,ãy gi ,ụa, lớn tiếng cầu cứu:
“Cứu tôi với! Cứu tôi với! Hắn là một tên đi ,ên!”
Lệ Mặc Thâm dùng một tay khóa chặt hai cổ tay tôi, tay còn lại bịt miệng tôi:
“Đừng phí công vô ích nữa.”
“Xem ra em đã nghe được hết rồi.”
Hắn cười khẽ:
“Cũng tốt, khỏi cần tôi phải diễn nữa.”
“Em biết không, suốt năm năm qua mỗi ngày tôi nhìn cái mặt em là lại buồn n ,ôn đến ph ,át đi ,ên.”
Nước mắt tôi cuối cùng cũng trào ra, tôi nhìn người đàn ông từng thề thốt yêu tôi suốt đời, lúc này trong mắt hắn chỉ còn tr ,ần tr ,ụi một chữ: hận.
Tôi nức nở hỏi:
“Tại sao… tại sao lại đối xử với em như vậy?”
“Những đ ,ứa b ,é đó… cũng là con ruột của anh mà…”
Lệ Mặc Thâm ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Cái đó thì chưa chắc, th ,ân th ,ể em đã b ,ẩn th ,ỉu từ lâu rồi.”
“Dù có là con tôi, em cũng không xứng!”
Nói xong, hắn lôi tôi đi về phía bãi đỗ xe.
Chiếc dép của tôi rơi mất trong lúc vùng vẫy, chân trần bị ma sát với mặt đường đến rư ,ớm m ,áu.
Nhưng hắn chẳng thèm để tâm, cứ thế nh ,ét tôi vào ghế sau xe.
Chiếc xe cuối cùng dừng trước một căn biệt thự xa hoa.
Đây là khu nhà đắt đỏ nhất thành phố, tôi chỉ từng thấy trên tạp chí.
Lệ Mặc Thâm đẩy tôi ngã xuống sofa:
“Chào mừng về nhà, em yêu.”
“Đây mới là ngôi nhà thực sự của chúng ta.”
Tôi nhìn lên bức ảnh treo trên tường, ảnh chụp chung của Lệ Mặc Thâm với một người phụ nữ, cả hai thân mật khắng khít.
Hắn đột nhiên ngồi xổm trước mặt tôi, ép tôi nhìn vào mắt mình:
“Thấy chưa?”
“Nguyệt Nguyệt mới là vợ tôi, còn em chẳng qua chỉ là một con tốt thế m ,ạng đáng th ,ương!”
Hắn đứng dậy, lấy ra một túi tài liệu, đổ một xấp ảnh lên người tôi.
Tất cả những bức ảnh đều là của tôi, lúc tôi đi siêu thị, dạo công viên, thậm chí đi khám thai.
Trên mỗi bức đều bị gạch chéo bằng bút đỏ.
Lệ Mặc Thâm cúi xuống:
“99 lần b ,áo th ,ù!”
“Lúc Nguyệt Nguyệt bị người nhà em ép đến mức nh ,ảy I ,ầu, cô ấy bị g ,ãy 99 cái x ,ương.”
“Giờ, tôi cuối cùng cũng đòi lại công bằng cho cô ấy.”