Chương 3 - Chín Mươi Chín Kiếp Đau Thương
Sáng hôm sau.
Ánh sáng bên ngoài rọi vào, cửa điện bị đẩy mở.
Lương Phi Nguyệt ngẩng đôi mắt đầy tơ máu, liền thấy Tạ Từ An mặc long bào màu vàng rực, bên cạnh hắn là một nữ tử đầu đội phượng quan chín trâm, cùng nhau bước vào.
Thái giám cung nữ canh giữ trong điện lập tức hành lễ.
“Tham kiến bệ hạ, tham kiến hoàng hậu nương nương!”
Mà khoảnh khắc Lương Phi Nguyệt nhìn rõ gương mặt nữ tử kia, nàng sững người.
“Thanh Mạt, ngươi còn sống! Sao ngươi lại trở thành hoàng hậu của Tạ Từ An?”
Thanh Mạt là cung nữ thân cận trước đây của nàng, khi biến loạn trong cung xảy ra, Thanh Mạt từng bảo vệ nàng thoát ra khỏi hoàng cung, còn dặn dò: “Công chúa, người hãy đi đi, từ nay về sau đừng bao giờ quay lại hoàng cung nữa.”
Lương Phi Nguyệt cứ ngỡ Thanh Mạt đã chết, không ngờ lại trở thành hoàng hậu của Tạ Từ An.
Khóe môi Thanh Mạt mang theo nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng vuốt ve bụng đã hơi nhô lên của mình.
“Công chúa, xin người đừng trách nô tỳ.”
“Nô tỳ và bệ hạ là đôi bên tình nguyện, giữa người và bệ hạ, nô tỳ đương nhiên chọn nam nhân mà mình yêu.”
Người mình yêu…
Lương Phi Nguyệt không nhịn được nữa: “Nhưng ngươi rõ ràng yêu nhị ca ta! Ngươi không phải vẫn chờ nhị ca ta từ biên cương trở về cưới ngươi sao? Tại sao…”
Thanh Mạt chẳng hề bận tâm: “Ta chưa từng yêu Lương Nghiễn Triết, tất cả chỉ là vì giúp bệ hạ thành đại nghiệp.”
Lương Nghiễn Triết chính là nhị ca của Lương Phi Nguyệt, từng là Nhị hoàng tử.
“Nói đến Lương Nghiễn Triết, cũng là ta viết một bức thư giả nói bệ hạ muốn giết ta, tên ngốc đó liền một mình hồi kinh, bị vạn tiễn xuyên tâm ngay trước cổng cung.”
“Nếu không phải hắn ở xa tận biên cương, bệ hạ cũng không giết được hắn.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Lương Phi Nguyệt lập tức tái nhợt.
Trước kia, nàng và nhị ca thấy Thanh Mạt có thân thế đáng thương, không cha không mẹ, bị bán vào cung.
Đối xử với nàng ta tốt không thể tốt hơn.
Nàng chưa từng coi Thanh Mạt là nô tỳ, những thứ nàng có, đều chuẩn bị thêm phần cho Thanh Mạt.
Mỗi dịp sinh thần, nàng và nhị ca đều chuẩn bị lễ vật tinh xảo cho Thanh Mạt.
Phụ hoàng cho rằng Thanh Mạt xuất thân thấp kém, không thể làm phi tử của Nhị hoàng tử, nhị ca liền quỳ suốt bảy ngày bảy đêm trước Kim Loan điện, lấy toàn bộ công trạng nơi sa trường để đổi lấy sự đồng ý của phụ hoàng.
Khi nhị ca ở tận biên cương, Thanh Mạt nhiễm ôn dịch, chính nàng bất chấp tất cả khuyên can, không ngủ không nghỉ chăm sóc nàng ta.
Thanh Mạt từng rơi lệ nói: “Công chúa, nhị hoàng tử, nô tỳ không có người thân, nhưng hai người đối với nô tỳ còn hơn cả người nhà.”
Rốt cuộc, nàng ta lại đối xử với người thân của nàng như thế này.
Nỗi bi thương từng chút từng chút một len lỏi vào tận xương phế Lương Phi Nguyệt, hận ý trong mắt nàng không sao che giấu nổi.
“Thanh Mạt, ngươi và Tạ Từ An đúng là trời sinh một đôi, đều là lũ lòng lang dạ sói! Các ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Nàng đột ngột bật dậy, rút trâm cài trên đầu, nhằm thẳng Tạ Từ An và Thanh Mạt mà đâm tới!
Tạ Từ An phản ứng cực nhanh, siết chặt cổ tay nàng một cái.
Xương cổ tay Lương Phi Nguyệt rõ ràng phát ra tiếng gãy vụn, nàng cắn chặt môi đến bật máu, cũng không phát ra một tiếng rên.
Tạ Từ An cười lạnh, cúi người nhìn nàng.
“Lương Phi Nguyệt, nếu ngươi chán sống rồi, vậy thì xuống vạn xà khốc mà bầu bạn với tam ca ngươi đi.”
“Dù sao huynh muội các ngươi, từ trước đến nay tình cảm cũng tốt lắm.”
Tam ca của Lương Phi Nguyệt, chính là kẻ chết trong hố rắn.
Cả người nàng lập tức lạnh toát.
Thị vệ nghe lệnh kéo nàng đến vạn xà khốc, hung hăng đẩy vào.
Khoảnh khắc Lương Phi Nguyệt ngã vào hố, lập tức bị vạn con rắn bao lấy.
Lúc ấy nàng mới hiểu, thì ra, đây chính là cách chết trong kiếp này của nàng…
Rắn độc cắn xé, cơn đau đớn tột cùng khiến toàn thân Lương Phi Nguyệt không ngừng run rẩy.
Ngay khi nàng tưởng mình sắp chết.
Hai tên thị vệ lại kéo thân thể hấp hối của nàng ra ngoài.
Tạ Từ An lạnh lùng nhìn nàng.
“Lần này chỉ là cho ngươi một bài học nhỏ, nếu ngươi dám làm hại Thanh Mạt thêm lần nữa, trẫm sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!”
Trước mắt Lương Phi Nguyệt là một mảng đỏ như máu, ánh mắt trống rỗng.
“Tạ Từ An… có bản lĩnh thì giết ta đi.”
“Muốn chết? Nằm mơ! Trẫm chính là muốn giữ lại mạng của ngươi, từ từ tra tấn ngươi.”
Tạ Từ An từng chữ từng câu thốt ra.
Lương Phi Nguyệt bị đưa trở lại Thừa Hoan cung.
Vừa vào điện, trước mắt nàng tối sầm, ngã quỵ xuống đất.
Còn thần thức của nàng, trong khoảnh khắc đã đến Hoa giới.
Phóng mắt nhìn, Hoa giới trăm hoa đua nở, rực rỡ muôn màu, còn lấp lánh ánh kim nhàn nhạt.
Lương Phi Nguyệt biết, tất cả đều không phải thật.
Nàng tiến vào mộng cảnh của Huyền Triệt.
Trước kia khi Huyền Triệt trừ ma bị trọng thương, nàng dùng máu tim cứu hắn.
Từ đó có thể tiến vào giấc mơ của hắn.
Lương Phi Nguyệt chưa đi được mấy bước trong giấc mơ của hắn, liền thấy một biển hoa thược dược trắng muốt.
Giữa biển hoa.
Huyền Triệt khoác cà sa vàng, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như xưa.
Thược Xuyên đứng cạnh hắn, ánh nhìn tràn đầy yêu thương: “Ca ca Huyền Triệt, Phật môn các huynh có Tam quy y, còn muội có Tứ quy y, huynh có muốn nghe không?”
“Tứ quy y gì?” Giọng Huyền Triệt mang theo một tia cưng chiều khó nhận thấy.
Thược Xuyên khẽ cười, từng chữ vang lên rõ ràng: “Quy y Phật, quy y Pháp, quy y Tăng.”
“Quy y… Thược Xuyên, có được không?”
Nói tới đây, Thược Xuyên đỏ mặt, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Huyền Triệt không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, dịu dàng nói:
“Đừng làm loạn.” Hắn không đồng ý.
Thược Xuyên nghe vậy, tiến sát lại gần nửa bước.
“Ca ca Huyền Triệt, vậy để muội hôn huynh một cái, có được không?”
Không đợi Huyền Triệt đáp, nàng đã đặt môi mình lên đôi môi mỏng của hắn.
Trong mắt Huyền Triệt lóe lên một tia nóng bỏng.
Hắn không đáp lại, nhưng cũng không đẩy nàng ra.
Thược Xuyên như được cổ vũ, đưa tay vòng qua cổ hắn, sâu sắc hơn nụ hôn ấy.
Lương Phi Nguyệt chứng kiến tất cả, cổ họng dâng lên mùi máu tanh của nỗi bi thương cùng cực.
Nàng biết, Huyền Triệt đã động tâm.
Đây là giấc mơ của hắn, ngày nghĩ gì đêm mơ nấy.
Thì ra, hắn đã yêu Thược Xuyên rồi!
Lương Phi Nguyệt không nhịn nổi nữa, bước lên.
“Huyền Triệt, chẳng phải huynh từng nói, huynh sẽ không vì bất kỳ ai mà động lòng sao?”
Huyền Triệt khựng lại, phất tay, Thược Xuyên lập tức tan biến trong giấc mơ.
“Ngươi dám tự tiện tiến vào giấc mơ của ta.”
Lương Phi Nguyệt không nghe bất kỳ lời nào, chỉ liên tục truy hỏi: “Huynh trả lời ta đi!”
“Huynh phản bội Phật, phản bội chính lời mình từng nói, huynh nên chịu tội gì đây?”
Nghe tiếng chất vấn từng câu từng chữ, ánh mắt Huyền Triệt lạnh đến thấu xương.
Hắn đưa tay đặt lên ngực mình.
Chớp mắt, ánh kim lóe sáng, trong tay Huyền Triệt đã xuất hiện một trái tim Thất khiếu linh lung.
Khóe môi hắn cũng rỉ máu đỏ tươi.
“Ta, Huyền Triệt, sẽ không phản bội Phật, càng không yêu bất kỳ ai, móc tim lập thệ!”