Chương 6 - Chín Mươi Chín Cách Khiến Tra Nam Sập Tiệm
Nhìn thấy gương mặt mình trong màn hình – gồng mình để rạng rỡ – có lúc thấy xa lạ, có lúc chạnh lòng.
Nhưng nhiều hơn hết, là ý chí.
Câu nói “Cô biết gì về kinh doanh?” của Lục Thời Dự.
Và câu “Không có Thời Dự thì cô uống gió mà sống à?” của mẹ anh ta.
Như hai cây kim nung đỏ, ghim thẳng vào tim.
Tôi phải chứng minh, tôi – Thẩm Tri Vi – không những sống được, mà còn sống rực rỡ.
Hàng Vãn Ý gửi đến đã tới.
Đèn ring đơn giản, giá đỡ điện thoại, mấy thùng mỹ phẩm nội địa đóng gói kỹ càng.
Thậm chí, cô ấy còn nhét thêm một đống đồ ăn vặt và mảnh giấy viết tay:
“Chị đại Tri Vi – buổi đầu tiên bán cháy hàng nhé! Nghiền nát bọn chúng!”
Tôi nhìn tất cả, hít một hơi thật sâu.
Cung đã giương, không thể quay đầu.
Ngày livestream đầu tiên được ấn định vào tối thứ Bảy, tám giờ.
Khung giờ vàng.
Sân khấu đầu tiên.
Bắt đầu lại – với chính tên mình.
5 giờ chiều, tôi bắt đầu sắp xếp “phòng livestream” nhỏ bé của mình.
Đèn vòng được lắp lên, ánh sáng dịu nhẹ chiếu thẳng vào mặt. Giá đỡ điện thoại cũng được cố định, điều chỉnh góc quay cho thật vừa vặn.
Bức tường trắng phía sau được tôi treo lên một tấm vải cotton màu kem giản dị. Trên đó, tôi dùng kẹp gỗ gắn vài tờ in phân tích thành phần và so sánh hiệu quả sản phẩm – đơn giản, nhưng toát lên vẻ chuyên nghiệp và gọn gàng.
Các sản phẩm mà Tô Vãn Ý gửi đến được tôi phân loại rõ ràng, xếp ngay ngắn trên chiếc bàn trà phủ khăn vải thô màu trung tính.
7 giờ rưỡi, tôi trang điểm nhẹ nhàng. Màu son tôi chọn là màu hồng khô tôi thường dùng nhất. Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương – ánh mắt sáng, sắc môi dịu dàng – tôi siết chặt nắm tay, như đang tiếp sức cho chính mình.
7 giờ 50, tôi nhấn vào nút “Bắt đầu livestream” màu xanh lá.
Tim đập thình thịch.
Trên màn hình hiện ra gương mặt tôi, cùng bức tường nền sau lưng – đơn sơ nhưng đầy tâm huyết.
Số người xem: 1.
Là tôi.
Không sao cả.
Tôi nhìn thẳng vào ống kính, nở nụ cười mà mình đã tập hàng chục lần – có hơi căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng tự nhiên:
“Chào mọi người, chào mừng đến với livestream của ‘Vi Quang Tuyển Chọn’. Mình là host – Tri Vi.”
Từng chút từng chút một, có người bắt đầu vào xem.
Số lượng tăng lên mười mấy, hai mươi mấy.
Bình luận bắt đầu lác đác hiện lên:
“Livestream mới à?”
“Bán gì thế?”
“Background đơn giản quá…”
Tôi giữ vững tinh thần, cầm lên sản phẩm đầu tiên đặt trên bàn – một loại sữa rửa mặt dạng bọt có tiếng với thành phần amino acid.
“Chào mừng mọi người đến với buổi livestream đầu tiên của ‘Vi Quang Tuyển Chọn’. Những sản phẩm mình giới thiệu hôm nay đều là do mình và bạn thân trực tiếp dùng thử, chọn lựa kỹ càng, giá cả phải chăng mà chất lượng siêu ổn.
Ví dụ như chai sữa rửa mặt mình đang cầm đây…”
Tôi bắt đầu giới thiệu – cố gắng để giọng thật rõ ràng, bình tĩnh.
Thành phần nổi bật, loại da phù hợp, cảm nhận sau khi sử dụng – tôi chia sẻ từng phần theo đúng những gì đã chuẩn bị.
Sự căng thẳng vẫn còn, nhưng khi bắt đầu thực sự đi vào nội dung, sự hiểu rõ và chân thành khiến tôi dần dần thả lỏng.
Số người xem tăng chậm rãi – hơn 50 người.
Bình luận cũng bắt đầu nhiều hơn:
“Giọng livestream dễ nghe ghê.”
“Sữa rửa mặt này mình dùng rồi! Thật sự xịn!”
“Có giảm giá không đó?”
Thấy có người hỏi đến khuyến mãi, tinh thần tôi phấn chấn hẳn lên:
“Dĩ nhiên là có rồi ạ!
Hôm nay là buổi livestream đầu tiên, cảm ơn các bạn đã ủng hộ!
Sản phẩm này giá gốc là 69 tệ, nhưng trong livestream hôm nay – chỉ còn 49 tệ, free ship toàn quốc!
Và đặc biệt: 50 bạn đầu tiên đặt hàng sẽ được tặng thêm một bộ mini lotion & toner cùng hãng, dùng đi du lịch siêu tiện luôn!
Số lượng có hạn, ai nhanh tay thì được nhé!”
Vừa dứt lời, bình luận lập tức sôi động hơn:
“49 tệ? Quá hời! Mình mua lần trước 65 lận.”
“Chốt đơn rồi!”
“Host ơi lên link lẹ đi!”
Tôi lập tức thao tác nhanh, đẩy link lên “xe hàng” dưới góc màn hình, miệng không quên tiếp tục nói chuyện để giữ nhịp.
Ánh mắt liếc qua số lượng đơn tăng lên liên tục – tim tôi như muốn bay ra ngoài vì hạnh phúc.
Không cần hào nhoáng.
Không cần viral.
Chỉ cần từng lượt xem, từng đơn hàng này – là đủ cho một khởi đầu.
Một khởi đầu bằng chính hai bàn tay mình.
Tôi lập tức thao tác sau màn hình, đẩy link sản phẩm lên giỏ hàng.
Số đơn bắt đầu nhích từng chút một: 1 đơn… 2 đơn… 5 đơn…
Tuy không nhiều, nhưng cảm giác lần đầu tiên tự tay bán được sản phẩm thật sự khiến tim tôi run lên một nhịp — như có dòng điện nhỏ chạy qua lồng ngực, đánh tan hết mọi căng thẳng và bất an ban nãy.
Đúng lúc đó, một tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Rất mạnh, mang theo sự thiếu kiên nhẫn.
Tôi đang thuê một căn hộ kiểu cũ, cách âm không tốt. Trong không gian yên tĩnh của livestream, tiếng gõ ấy vang lên chát chúa, khiến khung hình rung lên một chút.