Chương 1 - Chim Hoàng Yến Và Cuộc Chiến Trong Giới Thượng Lưu

1

Lúc nhận được tin nhắn từ chị, tôi vẫn đang nằm im thin thít trong vòng tay của Bùi Yến.

Trong một phút lơ đễnh, bỗng nhiên tôi thấy lành lạnh trên ngón tay, cụp mắt thấy là chiếc nhẫn kim cương sapphire mà tôi đã ao ước từ lâu.

Ánh mắt tôi ẩn chứa niềm vui mừng. Tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bùi Yến đang dựa đầu vào giường, vẻ mặt của anh trìu mến nhìn.

Rõ ràng là đang trông chờ phần thưởng của tôi.

Tôi liền chồm tới hôn lên môi anh một cái, thôi đành chiều ý vậy.

“Cảm ơn anh, em rất thích!”

Hắn ta nhướn mày: “Chỉ thế thôi à?”

Đồ khốn.

Lòng tôi thầm chửi hắn là đồ cầm thú, chẳng muốn nhiều lời, tôi liền trèo lên người hắn.

Lát sau, vừa mới tỉnh dậy, điện thoại tôi nổ thông báo tin nhắn liên tục.

Chị gái xinh đẹp: “Có chuyện lớn rồi, đến ngay đi!”

……

Tôi nhanh chóng mặc quần áo, chạy sang biệt thự bên cạnh.

Vừa đến nơi, tôi bắt gặp chị gái đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa phòng khách. Còn có em trai của Bùi Yến – Bùi Dã, cũng chính là kim chủ của chị ấy, bên cạnh là một cô gái mặc váy trắng đứng bên cạnh anh ta.

“Có chuyện gì vậy?”

Tôi bước tới hỏi với vẻ “hiểu chuyện”. Tự dưng cô gái kia sau khi trông thấy tôi thì rụt người lại như chú thỏ trắng bị dọa sợ. Đôi mắt ngấn lệ rưng rưng, cô nàng núp phía sau lưng Bùi Dã. Bùi Dã nhìn tôi vẻ không hài lòng.

“Điềm Điềm nhát gan, đừng làm cô ấy sợ.”

Ôi chao, cô ta diễn giỏi hơn tôi và chị gái nữa!

Tôi nhắm mắt thở dài.

“Xin lỗi em gái, chị không cố ý.”

Chị gái thấy sự tình như vậy, nước mắt lã chã rơi.

“A Dã, cô ấy là ai?”

Cô gái lại nép sát bên cạnh Bùi Dã, Thời Khuynh thấy cảnh đó liền khóc đến mức nước mắt giàn giụa cả khuôn mặt.

“A Dã, anh không cần em nữa sao? Có phải anh chê em rồi không?”

Thấy bộ dạng sướt mướt của Thời Khuynh, Bùi Dã cảm thấy chán ghét, nhíu mày.

“Nói linh tinh gì thế? Em yên tâm, cô ấy không có nơi để đi, chỉ là tạm thời ở đây thôi.”

Nói xong, nước mắt cô gái đó cũng rơi lộp độp.

“Xin lỗi, đã làm phiền mọi người rồi, thực xin lỗi! Nhưng em thật sự rất sợ, em không biết phải làm gì, huhuhu.”

Cô ta cứ vùng vằng tay áo Bùi Dã, cả người như muốn dính vào anh ta.

“Em hoang mang lắm, không có anh, em biết phải làm sao đây, huhuhu.”

Bùi Dã xưa nay vốn không thương hoa tiếc ngọc với ai, bây giờ lại ôm cô ta vào lòng. Anh ta nhỏ giọng dỗ dành, nâng niu như một đứa trẻ.

“Em yên tâm, bọn người xấu đó sẽ không làm gì em được nữa, nếu anh không bảo vệ được em thì còn có anh trai của anh! Anh trai của anh rất giỏi, lát nữa anh sẽ dẫn em đi gặp anh ấy.”

Sau đó anh ta nhìn Thời Khuynh, kiên quyết nói.

“Quyết định như vậy rồi, từ giờ cô ấy sẽ ở đây. Em cũng chỉ là một con chim hoàng yến thôi, lấy tư cách gì từ chối.”

Bùi Dã an ủi cô gái kia xong liền bảo người hầu sắp xếp phòng cho cô ta, chia hơn nửa số quần áo còn chưa mở hộp vốn thuộc về Thời Khuynh cho cô ta.

Hai người đi ra ngoài, hai tay Thời Khuynh quệt nước mắt, chị ấy giơ nắm đấm về phía lưng Bùi Dã.

“Đồ khốn kiếp.”

Đúng lúc đó, cô nàng nép vào lòng Bùi Dã quay đầu lại, cười đắc ý với chúng tôi. Tôi nhướn mày, liếc nhìn Thời Khuynh.

Quả nhiên đúng như kịch bản.

“Nữ chính xuất hiện rồi, chúng ta nên tìm đường lui thôi!”

2

Một tuần trước.

Thời Khuynh đột nhiên kéo tôi ra vườn. Nhìn trước ngó sau, chị ấy ghé sát tai tôi, chỉ vào trán mình nói.

“Trong đầu chị có một hệ thống.

Hệ thống nói rằng chúng ta đều là nữ phụ. Sau này nữ chính sẽ xuất hiện, cô ta làm anh em nhà họ Bùi say đắm đến mức cả hai sẽ bất chấp tất cả mà bỏ rơi chúng ta. Không đúng, là vứt xác chúng ta!”

Nghe xong, tôi bật cười thành tiếng.

“Không phải chứ, tại sao chị lại có hệ thống, còn em thì không?”

Chị ấy suy nghĩ: “Có lẽ vì chị là người lương thiện?”

Tuy trong lòng không tin chuyện đó có thật, nhưng chúng tôi cùng tiến hành thử nghiệm. Cả hai đứng đối diện, ngắm nhìn nhan sắc, vóc dáng của đối phương từ đầu đến chân mà mãi không hiểu tại sao chỉ có thể làm nữ phụ.

Chẳng lẽ vì chúng tôi đều là những con chim hoàng yến làm cảnh được bao nuôi? Nhưng thân phận này là do trời ban mà.

Tôi và chị gái đã có số phận may mắn từ khi còn bé.

Lúc nhỏ, bọn tôi leo cây hái quả, không may ngã từ trên cây xuống nhưng lại mắc vào cành cây, được ông lão chặt củi cứu. Đi bắt cá bên sông thì lỡ bị nước cuốn đi, giữa dòng lại được bà cụ giặt đồ bên sông kéo lên.

Đến khi vào đại học, vận may càng lớn. Vốn dĩ nhà tôi rất nghèo, bạn cùng bàn của tôi lại là kẻ có tiền, cái cậu mập ấy rất thích hoa khôi. Cậu ta toàn bỏ tiền ra nhờ tôi chạy việc đưa quà cho hoa khôi. Tôi mà làm cậu ta hài lòng thì được thưởng thêm. Không ngờ hoa khôi chẳng thèm để ý, cậu ta lại quay sang theo đuổi tôi, vung tiền không tiếc.

Trong suốt bốn năm đại học, tôi tích góp được một căn nhà.

Bạn cùng phòng của chị gái tôi là hoa khôi. Cô nàng hoa khôi này thích cậu hot boy, mà cậu hot boy lại thích đại ca trường. Hoa khôi nhờ chị tôi đi tán đại ca, ai ngờ đại ca cũng thích hoa khôi. Không tán được, chị tôi lại làm thêm hai công việc, kiếm được hơn nửa căn nhà so với tôi.

Nhờ những người bị tình yêu làm mờ mắt đó vung tiền mà tôi và chị gái có chí tham vọng lớn lao hơn, đó là bước chân vào giới thượng lưu.

Ban đầu hai chị em tôi cũng chỉ muốn tìm chút tài sản, không ngờ lại được mẹ của ông chủ giới điện ảnh để ý. Bà ta vung ra năm trăm ngàn, bảo tôi quấn quýt bên cạnh con trai bà ta, còn nói rằng cậu con trai quý tử ở nhà chỉ biết làm việc, chưa từng nếm mùi phụ nữ.

Năm trăm ngàn quá ít, tôi yêu cầu tăng giá. Không hổ danh gia đình trâm anh thế phiệt, chưa bao giờ kỳ kèo chuyện tăng giá tiền.