Chương 7 - Chim Hoàng Yến Trong Tay Nhị Thiếu Gia

8

So với khi ở cạnh Tần Thiệu, ở cạnh Dụ Vân Trì dễ thở hơn nhiều.

Mỗi ngày chỉ cần tán gẫu với anh ta vài câu, việc còn lại đều có người lo.

Có người tới thăm thì tôi có thể trốn ra quán cà phê ngồi chill.

Cho đến khi nhận được cuộc gọi của Tần Phạm Nghiên.

“Cô đang ở bên Dụ Vân Trì?”

“Dạ không đâu, Tổng giám đốc Tần.” – Tôi nhét một miếng bánh ngọt vào miệng. “Tôi đang ở quán cà phê, lát nữa định mang chút bánh ngọt lên cho anh ấy. Không có trốn việc nha.”

Bên kia hình như khẽ cười lạnh một tiếng: “Anh ta còn ăn được bánh ngọt?”

Tôi gật đầu như gà mổ thóc, báo cáo rất thật thà: “Anh ấy ăn ngon lành, hồi phục cũng rất tốt nữa.”

Chuẩn bị tăng lương cho tôi à?

Hê hê.

Chưa kịp cười xong thì…

“Không cần cô ở đó nữa, đến văn phòng tôi ngay.”

Tôi khựng lại, ồ một tiếng.

Nghĩ ngợi một chút, tôi vẫn xách phần bánh ngọt đã chuẩn bị kỹ tới phòng bệnh, định chào một tiếng rồi đi.

Vừa đến trước cửa thì nghe thấy tiếng nói lạ lẫm từ bên trong vang ra, giọng điệu hơi bất đắc dĩ:

“Cậu ngày nào cũng quấn người như vậy làm gì? Tay chân lành lặn cả mà. Thôi thì cứ vung tiền đi, Tần Thiệu làm được, cậu cũng làm được.”

Dụ Vân Trì không đáp.

Người kia nói tiếp: “Thẩm Vi Hảo ấy mà, dọa dọa là lên giường ngay thôi. Nhát gan như vậy, cậu chẳng cần phải nương tay làm gì.”

Dụ Vân Trì cười nhẹ, giọng có chút mỉa mai: “Nhát gan à?”

Người kia còn định nói tiếp, nhưng Dụ Vân Trì đã cắt lời, giọng lành lạnh: “Cô ấy sắp quay lại rồi.”

“Được rồi.” – Người kia thở dài. “Nhưng để tôi khuyên cậu một câu, đừng tự đào hố chôn mình. Nhìn Tần Thiệu mà xem, giờ nói gì cũng không chịu đồng ý cưới hỏi, làm loạn cả nhà.”

Tôi đặt hộp bánh xuống trước cửa rồi xoay người rời đi.

Bảo sao Tần Thiệu không tin Dụ Vân Trì bị thương nặng.

Thì ra là giả vờ thật.

Xem chừng cái cười lạnh vừa rồi của Tần Phạm Nghiên cũng là vì chuyện này.

Nhưng… họ vừa nói gì cơ?

Tần Thiệu không chịu liên hôn?

Mắt tôi sáng lên.

Thế nên việc Tần Phạm Nghiên gọi tôi đến… lẽ nào là để nhờ tôi dịu dàng khuyên nhủ Tần Thiệu?

Rồi lại chuyển tiền cho tôi?

Tôi thật sự thích mấy cậu ấm nhà giàu này.

Tuy có hơi ngạo mạn và thất thường, nhưng lúc nào cũng tìm cách đưa tiền cho tôi.

Khi tôi bước vào văn phòng của Tần Phạm Nghiên…

Vẫn còn đủ thoải mái để vẫy tay chào: “Hi, tổng giám đốc Tần đẹp trai phong độ hào phóng, hôm nay lại có chuyện gì cần tôi làm thế?”

Rồi… ánh mắt tôi va phải người đang ngồi trên ghế sofa.

Là Tần Thiệu.

Tôi cứng họng ngay lập tức.

Đứng cũng không yên, lùi về sau mấy bước: “Chắc tôi vào nhầm phòng rồi, hai người cứ tiếp tục đi, tôi đi ngay…”

Vừa quay lưng, thì giọng Tần Thiệu lạnh băng vang lên giữa không gian rộng lớn:

“Cô chưa từng thích tôi.”

Bước chân tôi khựng lại.

Không nghe thấy Tần Phạm Nghiên nói gì, tôi liếc sang gợi ý: “Tổng giám đốc Tần, nói gì đi chứ!”

Tần Phạm Nghiên chỉ bình thản nhấp ngụm cà phê.

Tần Thiệu giật lấy ly từ tay anh mình, ném mạnh xuống đất.

Mảnh thủy tinh văng tung tóe, cắt rách tay Tần Thiệu, máu chảy ròng ròng xuống sàn.

“Mẹ kiếp, anh sắp xếp cô ấy ở cạnh tôi là sao? Cô ta là quân cờ à?”

Tần Phạm Nghiên ngước mắt hờ hững: “Không phải cậu rất thích à?”

Tần Thiệu quay lại nhìn tôi, trong mắt như nổi sóng dữ dội: “Thích? Ngoài cái ‘thích’ đó ra, tất cả đều là giả dối.”

Anh ta siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi đầy tay.

Quan tâm là giả, dịu dàng là giả, ngưỡng mộ và tình cảm càng là giả.

Một lúc sau, anh buông tay, nhếch môi tự giễu: “Bảo sao cô chưa từng nổi nóng với tôi. Đối với người chẳng để tâm, thì nổi nóng làm gì?”

“Đủ rồi.” – Tần Phạm Nghiên rút khăn giấy lau tay, nói nhẹ như không: “Cậu biết sự thật rồi, mau đi kết hôn đi, đừng để bố mẹ lo lắng nữa.”

“Ngay cả anh cũng muốn tôi liên hôn sao?” – Tần Thiệu cười nhạt, đôi mắt đen thẫm nhìn về phía tôi.

Tôi liếc sang Tần Phạm Nghiên, gãi mũi: “Thì cũng… tốt mà…”

Chưa nói xong đã chạm phải ánh mắt u tối đến đáng sợ của Tần Thiệu.

Tôi vội chữa cháy: “…Cũng không tốt lắm, Giang Linh Linh sẽ buồn đấy.”

Không ngờ không khí quanh Tần Thiệu lại lạnh thêm vài độ.

Đúng là khó chiều chết đi được.

Anh trai thì lạnh lùng. Em trai thì bốc hỏa.

Người chịu khổ ở đây là tôi chứ ai.

Tôi bắt đầu bực: “Thế còn bên Dụ Vân Trì, tôi có cần quay lại không?”

“Không cần.” – Tần Phạm Nghiên đáp.

Tôi gật đầu thở phào: “Vậy thì từ giờ ai đi đường nấy nhé, chào các vị.”

Ngay lúc cánh cửa sắp đóng lại hoàn toàn…

Giọng Tần Thiệu khàn đặc: “Đừng đi.”

Tôi khẽ nâng mí mắt lên nhìn.

Tần Thiệu đang nhìn tôi qua khe cửa ngày càng hẹp lại, môi mấp máy, lặp lại lần nữa:

“…Đừng đi, Thẩm Vi Hảo.”

“Cạch” – Cánh cửa khép lại kín mít.

9

Tin tức trong giới thượng lưu truyền rất nhanh.

Chuyện tôi lừa gạt Tần Thiệu lan khắp nơi, không ít người còn thay tôi toát mồ hôi hộ.

Họ thi nhau gửi tin nhắn đến, kể cả cô tiểu thư từng móc méo tôi trước đó cũng không ngoại lệ:

【Thật không ngờ gan cậu to vậy, hay là ra nước ngoài lánh mặt đi? Không thì Tần Thiệu cho cậu ăn hành đấy.】

【Cậu còn tiền không? Có cần tôi chuyển cho ít không?】

Tôi:

Trời má.

Tấm lòng rộng lượng quá đáng luôn.

Nhưng tôi vẫn còn kha khá tiền, cũng không định bỏ trốn.

Nên đành từ chối khéo thiện ý của cô nàng.

Những ngày sau đó, tôi ăn ngon ngủ kỹ, còn lấy một phần tiền ra đầu tư.

Nói hơi ngại, trước đây Tần Phạm Nghiên từng thuê chuyên gia tài chính dạy riêng cho Tần Thiệu.

Tôi phải dụ dỗ mãi Tần Thiệu mới chịu đi học.

Cậu ta thì ngồi nửa buổi gục đầu ngủ, nửa buổi còn lại gục đầu ngắm tôi.

Cuối cùng, người nghe lọt lại là… tôi.

Nghe xong còn thấy khá hứng thú.

Nhân dịp nghỉ việc xong xuôi, tôi đặt lịch tham gia buổi học chuyên đề của một chuyên gia đầu tư.

Khi thấy người giảng là Tần Phạm Nghiên, tôi như bị sét đánh giữa trời quang.

Khoan đã… “giáo sư Tần” chính là Tần Phạm Nghiên á? Tôi cứ tưởng là ông nào tóc bạc phơ cơ mà…

Chắc anh ta lại tưởng tôi cố tình tìm cớ xuất hiện trước mặt.

Nghĩ vậy, tôi vội đưa tay che nửa mặt lại.

Nhưng mà… Tần Phạm Nghiên giảng thực sự rất hay. Giọng cũng trầm ấm dễ nghe.

Nghe một hồi, tôi ngồi thẳng người hẳn lên.

Tôi ngồi sát góc nên không để ý bên cạnh có thêm một cái xe lăn.

Mãi đến lúc buổi học kết thúc, Dụ Vân Trì mới thở dài: “Hay đến vậy sao? Chăm chú nghe ghê.”

Tôi giật mình: “Anh làm gì ở đây?”

Anh ta nhướn mày cười: “Không còn người chăm, tôi phải đến tìm chứ. Tôi tới để tái thuê cô.”

Tôi ngừng một chút: “Tiền tôi kiếm đủ rồi.”

Mỗi lần tôi đầu tư trái lệnh Tần Thiệu, đều thắng. Gần đây thị trường cũng ổn, tôi chẳng cần làm trâu ngựa nữa.

“Hơn nữa…” – Tôi đấm mạnh vào tay trái đang bó bột của anh ta.

Không cần nói cũng hiểu.

Anh ta cười gượng: “Gì cơ?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)