Chương 2 - Chim Hoàng Yến Trong Lồng Son
Trong đó, tôi chỉ là chim hoàng yến giúp Chu Kinh Nam giải khuây sau khi bị vị hôn thê bỏ rơi.
Về sau, sức khỏe anh ta dần hồi phục, khúc mắc với vị hôn thê cũng được hóa giải.
Sau bao khó khăn, bọn họ cuối cùng cũng viên mãn bên nhau.
Trước khi cưới, vị hôn thê kia đưa ra một điều kiện duy nhất:
Chu Kinh Nam phải tự tay xử lý tôi và đứa con trong bụng tôi.
Và anh ta đã đồng ý.
Mấy tháng sau, tôi chết trên bàn sinh.
Đứa trẻ chết trong bụng.
Tôi bị băng huyết, máu chảy cạn kiệt đến tận lúc trút hơi thở cuối cùng.
Tính theo thời gian…
Bây giờ có lẽ tôi đã có thai rồi.
Nghĩ đến đây, tim tôi đập loạn, cả người lạnh toát.
Dạo trước, tôi còn liều mạng nghĩ rằng nếu Chu Kinh Nam chết đi,
thì đứa bé trong bụng tôi sẽ thành cốt nhục duy nhất của nhà họ Chu, chắc chắn được giữ lại.
Vì vậy, suốt hai tuần nay, tôi đã dùng hết mọi thủ đoạn để quyến rũ anh ta, điên cuồng muốn sửa đổi cốt truyện.
Nhưng xem ra… hoàn toàn vô ích.
Chu Kinh Nam trên giường mạnh mẽ như thế, e là còn sống khỏe thêm ba mươi năm nữa.
8
Tâm trạng tôi tràn đầy chán nản.
Đêm đó, không chỉ mơ thấy ác mộng, tôi thậm chí còn… mộng du.
Chu Kinh Nam nằm bên cạnh tôi, một tay ôm lấy eo tôi, hơi thở đều đặn, nhịp nhàng.
Tôi rón rén bò dậy, đưa tay thử hơi thở của anh ta.
Lại áp ngón tay lên cổ anh, cảm nhận nhịp mạch.
Một lúc lâu sau, tôi thất vọng lắc đầu:
“Sao vẫn còn thở vậy, phiền ghê.”
Tôi xoay người định đi, nhưng bỗng nhiên, một bàn tay giữ chặt lấy cổ tay tôi.
Tôi giật mình quay đầu lại.
Chu Kinh Nam vẫn nhắm mắt, nhưng giọng nói còn vương cơn ngái ngủ:
“Giang Dĩ Phù, đừng nôn nóng như thế.”
“Mấy bộ chiến bào của em còn chưa mặc hết, nhất thời anh chưa chết được đâu.”
Nhưng nếu anh không chết, thì tôi sẽ chết đấy, Chu Kinh Nam.
Tôi đứng lặng bên giường, không biết từ khi nào mình đã hoàn toàn tỉnh khỏi cơn ác mộng…
Tôi vẫn còn chút mơ màng.
Ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống mép giường.
Tôi nhìn gương mặt anh trong giấc ngủ, từng đường nét sắc sảo mà anh tuấn.
Tim bỗng đau nhói một chút.
Tôi phải thừa nhận rằng—
Chuyện mong anh chết, thật ra tôi chưa từng thật lòng.
Dù tôi sợ nghèo đến phát khiếp, dù trong sách tôi là kẻ yêu tiền số một,
Nhưng tình cảm tôi dành cho Chu Kinh Nam,chưa từng có một chút giả dối nào.
9
Nhân lúc Chu Kinh Nam đến công ty, tôi lén lút đến bệnh viện lần nữa.
Kết quả xét nghiệm máu xác nhận tôi đã mang thai.
Nhưng tôi không làm theo kịch bản trong sách—vui mừng thông báo tin này cho anh.
Hai ngày sau, y như trong cốt truyện vị hôn thê của Chu Kinh Nam – Triệu Uyển Nghi – trở về Bắc Kinh.
Ngày đầu tiên cô ta về nước, cô ta đã sốt sắng nhờ bạn bè trong giới sắp xếp một buổi hẹn để gặp lại Chu Kinh Nam.
Nhưng mãi một tuần sau, anh mới miễn cưỡng đồng ý tham dự.
Tôi vẫn giả vờ như không biết gì cả, vô tư tiếp tục làm một bình hoa di động bên cạnh anh.
Lúc Chu Kinh Nam ra ngoài gặp mặt, tôi còn làm nũng đòi hôn, dặn dò anh về sớm.
Còn lén nói nhỏ vào tai anh:
“Em đã chuẩn bị một bộ chiến bào mới đấy. Nếu anh về trễ, em sẽ không mặc cho anh xem đâu.”
Chu Kinh Nam nhìn tôi một cái, thong thả chỉnh lại cổ tay áo.
Sau đó, nhẹ nhàng bóp má tôi, hờ hững nói một câu:
“Giang Dĩ Phù, tôi thấy bác sĩ Lâm nói không sai.”
“Hả?” Tôi chớp mắt khó hiểu.
Anh nhướng mày, môi mỏng khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt:
“Sớm muộn gì tôi cũng chết trên người em.”
Nụ cười đó tựa như gợn sóng xuân thủy—thanh nhã mà lại quyến rũ đến tận xương tủy.
Tôi sững người một giây, sau đó giả vờ khoa trương giậm chân che miệng anh lại:
“Không đâu! Chu Kinh Nam phải sống lâu trăm tuổi!”
Anh nhẹ giọng cười, cúi xuống hôn tôi:
“Ừ, Giang Dĩ Phù cũng phải sống lâu trăm tuổi.”
Tôi đứng tại chỗ, nhìn anh đi xa, lên xe, chiếc xe dần lăn bánh.
Nụ cười cứng ngắc trên môi tôi lúc này mới từ từ biến mất.
Nhưng trong sách, Giang Dĩ Phù chưa từng sống thọ trăm tuổi.
Cô ta chết lúc mới 22 tuổi—
Còn quá trẻ.
10
Tôi thẫn thờ bước lên lầu.
Đầu óc rối bời với rất nhiều suy nghĩ.
Thật ra, cho đến tận hai ngày trước, tôi vẫn còn một chút hy vọng mong manh.
Mong rằng tất cả chỉ là giả.
Rằng tôi chỉ đang mơ một cơn ác mộng hoang đường.
Nhưng khi Triệu Uyển Nghi thực sự quay về—thậm chí từng giây từng phút cũng không lệch khỏi kịch bản,
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Nghĩ lại khoảng thời gian hai tuần qua thật nực cười biết bao.
Đừng nói đến chuyện Chu Kinh Nam không chết.
Dù anh ta có chết thật, tôi có mang thai,
Thì tôi và đứa bé vẫn chẳng thể sống sót.
Vì những kẻ đang nhăm nhe khối tài sản thừa kế của anh ta—
Có quá nhiều.
Tôi cười tự giễu, mở điện thoại kiểm tra tài khoản ngân hàng.
Dãy số bên trong dài ngoằng—tôi đếm đi đếm lại mấy chục lần.
Tâm trạng mới khá hơn một chút.
Theo như cốt truyện trong sách—
Tối nay, Chu Kinh Nam sẽ đoàn tụ với người trong lòng.
Hai người hóa giải hiểu lầm, thổ lộ tình cảm,
Sau đó là thiên lôi câu động địa hỏa, không thể kiềm chế.
Đừng nói là về sớm—
Cả tuần sau, chim hoàng yến nhỏ cũng không thấy kim chủ của mình đâu.
Ra ngoài uống trà chiều, ngay cả ghế C cũng bị Thẩm Vi cướp mất.
Đúng là họa vô đơn chí.
Ngay lúc này, bạn thân tôi bỗng gửi tin nhắn đến:
“Phù Phù! Con trà xanh bạch nguyệt quang của tên khốn nhà tớ quay về rồi! Tớ chuẩn bị xách hành lý chạy đây, cậu đi không?”
Tôi cắn môi, suy nghĩ tận ba phút.
Tôi không muốn cùng con tôi chết trên bàn sinh.
Tôi còn trẻ, tôi còn xinh đẹp, tôi có tiền, tôi sắp có con.
Thế giới rộng lớn thế này, thiếu gì trai trẻ đẹp mã, body ngon nghẻ.
Tôi không nên chết chìm trên con tàu hỏng mang tên Chu Kinh Nam.
Nghĩ thông suốt rồi, tôi lập tức bật dậy:
“Cậu đi thì tớ cũng đi! Tớ thu dọn đồ ngay đây!”
“Cảm động muốn khóc! 55555 gặp cậu sau!”
Tôi gom hết trang sức đắt tiền mà Chu Kinh Nam tặng trước đó.
Xách theo chiếc Hermès đắt nhất, rảo bước xuống lầu.
Dù gì thì—
Đây là một câu chuyện ngôn tình.
Mà trong tiểu thuyết, chỉ cần nữ phụ bỏ trốn, nam chính sẽ không bao giờ tìm được cô ta.
Huống hồ, tôi biết điều nhường chỗ cho Triệu Uyển Nghi,
Chu Kinh Nam cao hứng, biết đâu còn chuyển thêm tiền cho tôi.
Nghĩ vậy, tôi khẽ cong môi cười nhạt.
Nhưng lúc thực sự bước lên máy bay,
Nước mắt tôi lại không kìm được rơi xuống.
Tôi thật sự rất ghét Chu Kinh Nam.
Ghét đến mức—
Tôi không muốn thích anh ta thêm lần nào nữa.
11
Chu Kinh Nam đứng trên ban công, châm một điếu thuốc.
Nhưng vừa mới đốt lên, anh lại dập tắt ngay.
Giang Dĩ Phù không thích mùi thuốc lá.
Cô rất nhạy cảm với mùi khói, chỉ cần ngửi thấy là sẽ ho không ngừng.
Nghĩ đến cô, hàng chân mày nhíu chặt của anh dần giãn ra một chút.
Anh lấy điện thoại ra.
Có chút bất ngờ.
Tối nay, con nhóc bám người kia lại không hề gọi hay nhắn tin lấy một lần.
Rất không giống cô.
Nếu là ngày thường, cô đã gửi một loạt ảnh riêng tư cho anh.
Mặc đủ loại váy nhỏ, đồng phục, đội tai thỏ, cố ý trêu chọc anh.
Nhưng bây giờ, ảnh đại diện của tôi vẫn lặng lẽ nằm yên trên màn hình điện thoại anh,
Không có bất cứ tin nhắn nào.
Chu Kinh Nam lại nhíu mày.
Dứt khoát bấm vào ảnh đại diện của cô, gửi một tin nhắn:
“Không phải nói đã mua chiến bào mới sao? Hình đâu?”
Nhưng tin nhắn không thể gửi đi.
Trên màn hình xuất hiện một dấu chấm than đỏ chói.
Tim anh bỗng run lên dữ dội.
Giây tiếp theo, anh quay người bước nhanh vào phòng, cầm lấy áo khoác, sải bước ra ngoài.
Triệu Uyển Nghi mắt đỏ hoe, kéo lấy tay áo anh:
“Kinh Nam, đừng đi, có được không?”
Nhưng anh chỉ lạnh lùng hất tay cô ta ra.
Không nói một lời, xoay người sải bước rời đi, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.
Lên xe, cửa còn chưa đóng chặt, anh đã trầm giọng ra lệnh cho tài xế:
“Lái nhanh lên, về Nam Viên.”
Nói xong, anh lại gọi vào số điện thoại đã ghim đầu danh bạ.
Nhưng điều anh nghe thấy vẫn chỉ là giọng nữ lạnh lẽo từ hệ thống:
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Bàn tay anh bất giác đặt lên lồng ngực, cơn ho dữ dội lập tức trào lên.
12
Ánh đèn đường phản chiếu mờ ảo trên cửa kính xe.
Anh nhìn xuống vệt đỏ chói trên lòng bàn tay, cả người như bị rút mất toàn bộ sức lực.
Dựa vào ghế, chậm rãi nhắm mắt.
Xe dừng trước Nam Viên.
Khi xuống xe, gương mặt anh đã khôi phục vẻ bình tĩnh như thường.
Anh sải bước vào nhà, vừa đi vừa hỏi người giúp việc:
“Tiểu thư có ở trên phòng không?”
Người giúp việc cung kính trả lời:
“Ba tiếng trước cô Giang có ra ngoài. Cô ấy nói là tiểu thư Hứa hẹn đi ăn tối.”
Chu Kinh Nam nhíu mày, đưa tay ấn chặt lồng ngực đang quặn đau.
Anh lại ho một trận, tiếng ho khô khốc, đau nhói tận lồng ngực, nghe đến xé lòng.
Nhưng anh vẫn cố gắng bước lên lầu ba.
Không có giọng nói nũng nịu quen thuộc gọi anh:
“Chu Kinh Nam ~”